Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Cô ta không dám tin những lời lẽ dơ bẩn như thế này lại được thốt ra từ miệng chồng chưa cưới của mình, cô ta tức giận kéo Tôn Minh Hưng, muốn làm cho rõ.

“Đồ đê tiện, cô cút đi cho tôi”.

Tôn Minh Hưng lại đẩy Chu Dĩnh ra, anh ta giơ tay muốn tát vào mặt Chu Dĩnh.

Chu Dĩnh là một cô gái yếu đuối, nào có phải là đối thủ của một người đàn ông như Tôn Minh Hưng, cô ta trơ mắt nhìn cú tát sắp hạ xuống, sợ hãi đến mức che kín đôi mắt mình lại.

Bốp...

Một dáng người lực lưỡng che chẵn trước mặt cô ta, Sở Phàm đứng ra tóm cổ tay Tôn Minh Hưng, anh đạp Tôn Minh Hưng ngã ngào xuống đất.

“Tôn Minh Hưng, tao cảnh cáo mày, tao không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm giữa mày và Chu Dĩnh, nhưng nếu như mày dám đụng đến một nửa ngón tay của em ấy thì đừng trách tao bắt cả nhà mày chôn cùng”.

Sở Phàm nhìn từ trên cao xuống, khí thế mạnh mẽ toát ra từ dáng người thẳng tắp của anh, anh cất tiếng nói: “Em gái của Sở Phàm tao không thể bị tủi thân một chút nào được, mày có hiểu hay chưa?”

Tôn Minh Hưng vừa sợ hãi lại vừa bực bội, anh ta nằm im thin thít trên mặt đất.

Còn Chu Dĩnh, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt mình với ánh mắt phức tạp và ngạc nhiên, đây là Sở Phàm luôn che. mưa chẳn gió cho cô ta. Vào giây phút này, hơi nước ầng ậng lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy, vừa chua xót lại vừa cảm động, lòng dạ rối như tơ vò.

Em gái... Xưng hô ấm áp như thế, nhưng cũng xa xôi như thế.

“Không sao chứ?”, Sở Phàm giơ tay vén tóc cho Chu Dĩnh, anh nhẹ nhàng lên tiếng an ủi cô ta.

Chu Dĩnh läc đầu, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Sở Phàm có ngàn ngàn hàng vạn lời an ủi muốn nói với cô ta, nhưng rồi lại cảm thấy có một bức tường thật dày ngăn cách giữa anh và Chu Dĩnh, anh và cô ta không tài nào tâm sự với nhau được nữa.

Năm năm không gặp, vật đổi sao dời.

Cuối cùng, Sở Phàm chỉ võ vai Chu Dĩnh rồi quay người bỏ đi...

Hơi nước rơm rớm trong đôi mắt Chu Dĩnh, giữa lúc mờ. mịt, đột nhiên cô ta nhớ đến khi mình còn nhỏ.

Hồi ấy, mỗi lần mình bị bắt nạt, cậu con trai ốm yếu như cây tre luôn múa may gậy gỗ ở nhà, đánh cho bọn con nít quỷ

kia chạy vắt giò lên cổ.

Đương nhiên, bản thân anh cũng bị thương khắp người, mặt mũi sưng vù.

“Anh, tụi nó đông người quá, anh còn đánh nhau với tụi nó nữa, anh không biết đường chạy hả?”

“Hừ, dám bắt nạt em gái anh, cho dù có bán mạng thì anh cũng phải đánh chết lũ khốn này, trút giận cho em”

“Hứ, anh, anh ngốc quá..." “Anh, sau khi lớn lên em sẽ làm vợ anh nhé, được không?”

“Ờ, thế thì em phải ăn cơm nhiều lên, dậy thì cho đẹp vào, anh không thích bức tường' đâu”.

“Anh, anh là cái đồ lưu manh, anh đi chết đi, hừ...”

Chu Dĩnh khóc rấm rứt một lúc, đột nhiên cô ta lại bật cười.

Đúng thế, trong lòng của anh ấy luôn có người em gái như mình, luôn là như thế...

Mà bây giờ mình bị làm sao thế này?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!