Ngay lập tức, hai gối Mã Minh Nguyên nện xuống đất, ông ta khẩn khoản: “Tôi vô cùng xin lỗi, không biết Từ Minh kia là bạn của anh, xin anh thứ lỗ
Bọn cậu ấm đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ vui mừng quá đỗi, nhưng không đến một giây sau, biểu cảm của chúng lại trở thành khiếp sợ, khó tin lẫn hãi hùng.
Mừng rỡ là vì Mã Minh Nguyên quả thật quỳ xuống.
Khiếp sợ là vì người ông ta quỳ xuống không phải Tôn Minh Hưng, mà chính là người đang đứng trong góc, Sở Phàm!
Chuyện này...
"Mã Minh Nguyên không biết anh Sở đến đây để tiếp đón từ xa, sợ hãi vô cùng, mong anh thứ tội”, Mã Minh Nguyên cúi
rạp người xuống đất, cung kính cất giọng.
Đám đàn em sau lưng ông ta cũng đồng loạt quỳ xuống hô to: “Mong anh Sở thứ tội!"
Từ đầu đến cuối, trong mắt họ chỉ có Sở Phàm, còn Tôn Minh Hưng thì không ai thèm liếc tới.
Gió lạnh thổi qua, lặng ngắt như tờ.
Mồm miệng đám cậu ấm trong ghế lô há to đến nỗi có thể nhét trọn một quả dừa vào, sinh động như một pho tượng sống.
Đôi mắt đẹp của Vân Mộc Thanh cũng mở to mà nhìn Sở Phàm vẫn đang ung dung pha trà bên người. Chu Dĩnh cũng
đang lâm vào khiếp sợ.
Tôn Minh Hưng lại trông như vừa gặp ma xong, khóe môi anh ta giần giật, mặt bỏng rát như vừa bị vả mấy trăm cái.
"Anh... anh Sở?"
Thấy Mã Minh Nguyên cùng đám đàn em đồng loạt quỳ xuống trước Sở Phàm như quỳ lạy thần linh, toàn bộ phòng bao lặng ngắt như tờ, có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Đám cậu ấm đang mải mê rót rượu chết lặng, không phát hiện rượu đã tràn khỏi ly, thấm ướt cả quần áo. Hai cô gái mặt hoa da phấn cũng há hốc mồm, son môi như muốn chạm đến khóe mắt. Bọn Từ Minh, Chu Dĩnh lại mang vẻ mặt không thể nào tin được.
Mã Minh Nguyên này không phải là thuộc hạ của bác Tôn Minh Hưng ư? Sao bọn họ lại quỳ xuống trước tên ăn hại Sở Phàm làm gì?
Chuyện... chuyện này là thế nào?
Biểu cảm trên mặt Tôn Minh Hưng thay đổi đến là ngoạn mục. Khóe miệng căng cứng, anh ta thét lên: “Ông đui hả Mã Minh Nguyên! Tôi đứng ở ngay đây, ông lạy thằng ăn hại Sở Phàm đó làm gì?"
"Cút sang đây cho tôi!"
Mã Minh Nguyên vẫn quỳ tại chỗ, không nhúc nhích dù chỉ một phân.
Tôn Minh Hưng phẫn nộ bật dậy, chỉ vào mặt ông ta mà măng: “Tao là Tôn Minh Hưng, bác tao là Tôn Kiến Nam, người đứng thứ ba tại Giang Lăng. Mày dám cãi lời bác tao hả?"
Mã Minh Nguyên vẫn bất động như một pho tượng.
Hai má Tôn Minh Hưng nóng rát, những ánh mắt kỳ dị từ kẻ khác như từng cái bạt tai vả vào mặt anh ta không chút kiêng nể.
"Chó má! Mày dám phản!" Máu nóng lên não, anh ta vung chai rượu trong tay lên. Chỉ nghe choang một tiếng, máu tươi túa ra từ gáy Mã Minh
Nguyên, nhưng ông ta chỉ khế rùng mình mà thôi, vẫn tiếp tục quỳ trước Sở Phàm không hề động đậy.
Đáy lòng Tôn Minh Hưng bỗng hãng một cái, chợt có linh cảm không lành xuất hiện. Những người khác trong phòng bao biến sắc, ai nấy đều hít vào một hơi, vội vã tránh xa anh †a theo bản năng.
Họ đã nhận ra Mã Minh Nguyên vốn không thèm để Tôn Minh Hưng vào mắt. Người mà ông ta sợ là Sở Phàm, cho dù Tôn Minh Hưng có nhục nhã, thậm chí đánh đập ông ta thế nào đi nữa, chỉ cần Sở Phàm không lên tiếng, ông ta cũng không dám nhấc một ngón tay.
"Người này có lai lịch gì vậy chứ..”., gương mặt bọn cậu ấm lộ vẻ hoang mang, chúng nhìn Sở Phàm trong góc mà run
rẩy.
Đúng lúc ấy, Sở Phàm nhàn nhạt cất giọng: “Đứng lên đi. Bọn họ không liên quan đến tôi" .
Một câu nói khiến trái tim chúng như rơi vào hầm băng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
"Cảm tạ anh Sở", Mã Minh Nguyên như được tha bổng, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế khom người cung kính.
Sắc mặt Tôn Minh Hưng tối sầm đi, nhìn những gì đang xảy ra mà hoảng hốt. Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Vì sao Mã Minh Nguyên ra vẻ cung kính trước Sở Phàm như vậy? Ông ta chỉ là một con chó của bác anh ta thôi mà. Đêm ấy rõ ràng anh ta đã thấy ông ta phải quỳ xuống trước cửa nhà họ Chu, dập đầu xin tha đấy thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!