Đâu có biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn. Không bàn đến chuyện khác, chỉ cần tùy tiện để một cấp dưới nào đó ở Tây Dã của mình ra mặt thôi thì đã có thể đánh bại bố bọn họ một cách dễ dàng, đạp gia tộc mà họ lấy làm tự hào dưới chân, không chừa lại một mảnh vụn nào cả.
Đương nhiên tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến anh, Sở Phàm cũng lười chẳng muốn lên tiếng khuyên bảo gì đó, đám cậu ấm nhà giàu này chưa bị xã hội vùi dập, tất nhiên sẽ không biết cắp đuôi làm người.
“Anh Từ, Tôn Minh Hưng tôi chỉ nói một câu thôi, có tôi ở đây, trời sập xuống thì tôi cũng sẽ gánh cho anh”.
Tôn Minh Hưng chỉ vào người Từ Minh, anh ta ngông nghênh: “Nói cho tôi biết, ai là người đánh anh, tôi sẽ lấy lại mặt mũi cho anh ngay”.
Từ Minh chỉ biết cười khổ, anh ta do dự một lúc...
Ẩm!
Vào lúc này, đột nhiên cánh cửa phòng riêng bị đá tung ra, tiếng động lớn đến mức làm tất cả mọi người giật mình.
Rồi sau đó, mười mấy thanh niên xộc vào trong phòng. Ai nấy đều mặc đồng phục đen, tóc tai nhuộm đủ thứ màu, trong †ay cầm côn sắt và dao, trông có vẻ rất hung hãn, vừa nhìn đã thấy chẳng phải là hạng tầm thường.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông cao hơn mét tám, đầu trọc, vóc dáng lực lưỡng, cánh tay để trần, gân xanh lồi lên, xăm rồng vẽ hổ, nhìn khí phách vô cùng.
“Nghe nói đám ranh con chúng mày muốn chống lưng làm chủ cho cái thăng này à?”, tên lực lưỡng đầu trọc nhếch môi cười, hắn chỉ tay vào người Từ Minh rồi nhìn tất cả cậu ấm có mặt ở đây với ánh mắt hung hãn, nhấc chân đá tung chiếc bàn, lên giọng quát:
“Hội thương mại Tứ Hải, chúng mày làm chủ của Hội trưởng Mã Minh Nguyên nổi không?!” Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
“Thăng khốn nạn này ăn gan hùm mật gấu, dám tán tỉnh người phụ nữ của Hội trưởng Mã, chúng mày cũng không cần mạng nữa sao, dám vuốt râu hùm à?”
Từ Minh run lẩy bẩy vì sợ hãi, đám cậu ấm đều im thin thít, sắc mặt ai ấy cũng trằng bệch, sợ đến mức gan muốn sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Không ngờ người mà Từ Minh đắc tội lại chính là Mã Minh Nguyên?!
Má ơi.
Đây là đại ca giang hồ đã tung hoành ở thế giới ngầm Giang Lăng hơn hai mươi năm đấy, đến bố mẹ của bọn họ. cũng phải cung kính hầu hạ, đám thanh niên như bọn họ đều nghe kể chuyện Mã Minh Nguyên lăn lộn giang hồ mà lớn lên, trong lòng của bọn họ, ông ta chẳng khác nào ác quỷ.
Làm gì dám phản kháng kia chứ, ai nấy cũng sợ đến mất hết hồn vía.
“Ha ha ha, một đám chết nhát!”, tên đầu nhọc nhìn đám cậu ấm ở đây với vẻ khinh thường, hẳn duỗi tay túm lấy Từ Minh rồi cười lạnh.
“Nhóc con, chuyện này chưa xong đâu, mau theo tao đi dập đầu xin lỗi chị dâu, chứ bằng không tao biến mày thành thái giám, nghe chưa?!”
Từ Minh hoảng hốt bất an, tên đầu trọc ngông nghênh †úm lấy anh ta, định đi ra khỏi phòng riêng.
“Thả người ra cho tôi!” Vào lúc này, đột nhiên có người lạnh giọng quát lên, tên
đầu trọc ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ mặt khinh thường rồi bật cười ha hả:
“Tao còn tưởng mày có gia thế lớn cỡ nào, hóa ra là chó của hội thương mại Tứ Hải, đừng nói là mày, cho dù Mã Minh Nguyên có đích thân đến đây thì cũng phải dập đầu xin tao tha cho đấy”.
Tôn Minh Hưng kiêu ngạo hống hách, anh ta xua tay: “Đi, mày đi gọi Mã Minh Nguyên đến đây cho tao, cứ nói răng Tôn Minh Hưng ở đây, kêu ông ta đến dập đầu xin lỗi bạn của tao”.
Anh ta vừa mới nói dứt lời, đám cậu ấm có mặt ở đây đều sững sờ, bọn họ trố mắt nhìn Tôn Minh Hưng, đám con gái lại càng có vẻ hâm mộ và sùng bái anh ta hơn nữa.
Cậu Tôn ghê gớm thật, còn không xem Mã Minh Nguyên ra gì? Đó là đại ca của thế giới ngầm Giang Lăng kia mà.
Sở Phàm cũng ngẩn người, anh nhớ đến chuyện Chu Long đã nói với mình lúc uống rượu, lập tức hiểu ra ngay vì sao Tôn Minh Hưng lại ngang ngược như thế.