“Anh...”
“Sở Phàm, anh có ý gì, tốt xấu gì anh cũng là con nuôi của nhà họ Chu, anh trai của Dĩnh Dĩnh, thái độ này của anh rõ ràng không coi cô ấy như người một nhà mà”, Tôn Minh Hưng ở bên kia hơi nóng nảy, anh ta hừ lạnh một tiếng:
“Dù sao tôi và Dĩnh Dĩnh cũng sắp kết hôn rồi, nếu anh không nể mặt như thế, vậy lễ cưới của chúng tôi anh cũng đừng tham gia nữa, đến lúc đó nhà họ Chu không có ai, cứ để người ta chỉ trỏ châm chọc đi”.
Sở Phàm nhướng mày, im lặng.
Đối với anh, Tôn Minh Hưng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng nhà họ Chu lại rất có ý nghĩa.
Nếu thật sự để Tôn Minh Hưng châm dầu vào lửa trước mặt Chu Dĩnh, ầm ï đến mức cả đời mình và Chu Dĩnh cũng không qua lại với nhau, thì chẳng phải sẽ khiến hai vợ chồng Chu Long sầu lo sao.
“Được, tôi đi”, Sở Phàm đáp.
“Thế mới đúng chứ, tôi gửi địa chỉ cho anh, ha ha”, Tôn Minh Hưng ở đầu bên kia điện thoại cười thoả mãn, sau đó nói: “Đúng rồi, bây giờ anh vẫn còn độc thân nhỉ, nhớ ăn mặc thời thượng một chút, ở đây nhiều người đẹp, nói không chừng có người mắt mờ, có thể nhìn trúng anh đấy”.
Sở Phàm cúp máy, nở nụ cười khinh thường. Muốn khiến mình mất mặt á? Ha hả, đâu có đơn giản thế.
Chu Long vẫn luôn kể khổ với mình, hy vọng mình có thể khuyên Chu Dĩnh rời xa kẻ ăn chơi tác táng như Tôn Minh Hưng này, đừng ở bên anh ta nữa.
Hôm nay đúng lúc có cơ hội xem Tôn Minh Hưng lộ bộ mặt thật, hiện nguyên hình thế nào, cũng để Chu Dĩnh thấy rõ bản tính chồng säp cưới của mình, xem anh ta có đáng để cô †a gửi gắm cả đời không.
Sở Phàm đảo mắt nhìn qua, đúng lúc thấy Vân Mộc: Thanh đang tức giận ăn mì trong phòng khách, lúc này anh nghĩ ra một cách: “Mộc Thanh, giúp anh một việc nhé?”
“Làm gì?” bực bội nói
Vân Mộc Thanh tức giận trừng anh một cái, ang ăn cơm, không rảnh!”
“Được rồi, đừng ăn nữa, anh có để lại đồ ăn cho em này”, Sở Phàm giật lấy mì ăn liền, gọi Đan Đan một tiếng.
Cô bé lập tức cười tươi bưng một hộp cơm lên, bên trong để đầy đủ đồ ăn tinh xảo, là Sở Phàm cố ý để lại cho Vân Mộc Thanh.
“Hì hì, mẹ, khi nấy con với bố chỉ diễn kịch lừa mẹ thôi, thật ra trong lòng bố vẫn luôn có mẹ, cố ý để lại cho mẹ đó”.
“Con nhóc chết tiệt, mưu ma chước quỷ thật nhiều”.
Vân Mộc Thanh hờn dỗi trách một tiếng, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, có hơi cảm động.
Cô cầm lấy hộp cơm, kiêu ngạo bĩu môi nói: “Đây là anh năn nỉ em nên em mới ăn đấy, em chỉ nể mặt anh thôi”.
“Phải phải phải, em nói gì cũng phải”, Sở Phàm bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nói:
“Lát nữa anh phải đi dự một buổi tiệc, cho nên muốn mời em cùng đi với anh, làm bạn gái của anh, được không?”
Trường hợp thế này, dẫn một cô gái nghiêng nước nghiêng thành như Vân Mộc Thanh theo chắc chắn sẽ khiến đám người Tôn Minh Hưng, trợn tròn mắt.
Hơn nữa Sở Phàm cũng hy vọng có thể ở riêng với Vân Mộc Thanh, bồi dưỡng tình cảm, để cô có thể mau chóng
chấp nhận mình, để nói thẳng ra thân phận thật sự của mình.
“Bạn gái?”
Mắt Vân Mộc Thanh sáng lên, trong lòng hơi mừng thầm và mong mỏi, nhưng ngoài mặt lại hừ lạnh: “Sao anh không kêu Hestia đi theo anh đi? Cô ấy vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, còn là mỹ nữ phương Tây, dẫn theo nở mày nở mặt biết bao. nhiêu”.
Sở Phàm thật sự vô cùng bất đắc sĩ, bình dấm nhỏ này lại bắt đầu rồi.
Đan Đan ở bên cạnh lập tức giúp đỡ chen miệng vào: “Chao ôi, mẹ, mẹ đi với bố đi, chị Hestia đâu có xinh đẹp, dịu dàng hiền thục bằng mẹ, mẹ đứng bên cạnh bố mới thật sự là
kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi”.
Vân Mộc Thanh cười khẽ, hờn dỗi chỉ vào trán con gái: “Con nhóc tỉnh quái”.