Vào giây phút này, cửa phòng làm việc bị đá tung, đột nhiên có hai người xông vào trong, phá tan ảo tưởng đẹp tuyệt vời của Mã Minh Nguyên.
Mã Minh Nguyên sợ hết hồn trước cảnh tượng đột ngột trước mặt, ông ta ngẩng đầu quan sát bọn họ, một thanh niên có gương mặt lạnh lùng sải chân bước vào trong, một người đàn ông sống lưng thẳng tắp cung kính theo sau.
Đó chính là Sở Phàm và La Cường.
Mã Minh Nguyên nổi trận lôi đình: “Các người là ai? Ai cho phép các người vào đây!”
“Đồ chó chết, tầng cao nhất là nơi để cho các người tùy tiện xông vào hay sao, có biết quy định không, cút ra khỏi đây cho tao...”
La Cường xông lên trước, gương mặt của cậu ta rất hung hãn: “Dám bất kính với Long thủ, tìm chết!”
Bốp!
Còn không đợi Mã Minh Nguyên đáp lại, cậu ta đã nhấc. chân đá vào bụng bia của ông ta, Mã Minh Nguyên lập tức bay vút ra ngoài như viên đạn, đập mạnh lên bàn làm việc, trông có vẻ nhếch nhác vô cùng.
“Mẹ nó chứ...”
Vẫn còn chưa nói dứt lời, La Cường đã cầm gạt tàn trên bàn lên, mạnh tay đập liên tục mười mấy cái vào đầu của Mã Minh Nguyên, đầu ông ta xịt ra máu ngay lập tức, đau đến nỗi khiến cho ông ta gào rú giống như một con heo bị giết, thảm hại vô cùng.
Mã Minh Nguyên sắp sụp đổ đến nơi rồi, ông ta đường đường là hội trưởng hội thương mại Tứ Hải, là người đứng đầu của thành phố Giang Lăng, đi đến đâu mà chẳng được người khác cung kính như Phật kia chứ?
Bây giờ lại để hai thằng oắt xâm nhập địa bàn của mình đánh thành đầu heo?
“Các, các người là ai? Dám đụng đến tôi à, biết tôi là ai không?”, Mã Minh Nguyên lau đi máu tươi, gương mặt toát ra vẻ hung hãn.
'Bốp!"
Câu trả lời mà La Cường dành cho ông ta là một bạt tai vang dội, cậu ta lạnh lùng đáp: “Chú ý thái độ của ông đấy, phải gọi Long thủ là 'anh' mới được”.
Mã Minh Nguyên sững sờ, ông ta ngẩng đầu lên nhìn thử, nhưng lại thấy một thanh niên có thái độ lạnh lùng, ăn mặc bình thường, tùy tiện dạo quanh phòng làm việc của ông ta, cầm thức ăn cho cá thả cho cá Kim Long trong hồ.
Tự nhiên như ở nhà mình vậy.
“Ông còn thời gian ba phút, chuẩn bị di ngôn đi, rồi sau đó, lựa chọn vùng đất phong thủy cho mình”.
Sở Phàm không buồn nhìn Mã Minh Nguyên, anh chỉ nói với giọng lạnh lùng rồi lấy đồng hồ báo thức ra, bắt đầu đếm ngược.
Chuyện, chuyện gì thế này? Kỳ quặc thật!
Mã Minh Nguyên có bao giờ bị sỉ nhục như thế này đâu, ông ta trừng mắt quát to: “Đồ khốn nạn, cậu là cái thá gì mà dám uy hiếp ông đây? Bây giờ ông sẽ đập chết cậu!”
Nhân lúc La Cường ngừng tay, ông ta nhanh chóng vớ lấy bộ đàm trong ngăn bàn rồi gào lên: “Đến đây mau, chết ở đâu rồi, có kẻ địch xâm nhập!”
“Hú hú hú...”
Bộp bộp bộp!
Chưa đến một phút sau, tiếng còi hiệu rú lên, hơn ba mươi tay đánh đấm hùng hùng hổ hổ xộc vào trong, ai nấy.
cũng cầm ống thép, dao bầu, chửi mảng om sòm, trông có vẻ ngang ngược vô cùng.