“Một kẻ lừa đảo ngay cả thiệp mời cũng không có trà trộn vô đây có tư cách gì uy hiếp tôi?”, Vương Vũ khinh thường châm chọc, kiêu ngạo hô to: “Ranh con, nơi này chính là địa bàn của tôi, tôi là lớn nhất”.
Cấp dưới xung quanh đều ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên cạnh Vương Vũ, vẻ mặt vênh váo ta đây.
Liễu Huy Thái và Hàn Mai thì đứng khoanh tay thương hại nhìn bọn họ như đang nhìn một kẻ ngốc.
Vương Vũ hăm hở nói: “Ai dám đụng vào tôi? Ai có thể đụng vào tôi chứ?!”
Mà đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên.
“Hay là để tôi thử xem?”
“Ai ngắt lời khi tôi đang nói chuyện vậy, bị mù sao?”
Vương Vũ đang vênh váo ta đây, đột nhiên sau lưng có một giọng nữ ngắt lời mình khiến anh ta sa sầm mặt lại.
Trước mặt mấy người quyền quý như Liễu Huy Thái, anh ta thật sự chỉ có thể cúi đầu khom lưng, nhưng nhìn khắp trong thung lũng Vui Vẻ của Giang Lăng, còn ai dám đối nghịch với anh ta chứ? Thật đúng là tạo phản rồi mà!
Anh ta chính là tổng giám đốc của thung lũng Vui Vẻ ở Giang Lăng, nắm quyền hành trong tay, nói theo một cách không khách sáo chính là quan lớn ở biên cương, trong Giang Lăng nhỏ bé này, lời nói của anh ta chính là thánh chỉ.
Nhưng bây giờ lại có người không có mắt dám khiêu khích quyền uy của anh ta, nói muốn thử xem sao?
“Cô nghĩ mình là ai mà dám ngông cuồng trước mặt tôi hả, có tin chỉ với một câu của tôi có thể ngay lập tức khiến cô cút...”
Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, oai phong ngẩng đầu lên, nhưng anh ta lại phát hiện những người xung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn ra sau lưng mình.
Mấy cấp dưới sau lưng anh ta cũng biến sắc, vội vã đứng thành hai hàng, vô cùng cung kính.
Một chiếc xe thương vụ cao cấp cực kỳ khí thế chậm rãi dừng lại, sau đó, một đôi chân dài mang giày thuỷ tỉnh bước ra từ bên trong, bóng hình xinh đẹp cực kỳ nóng bỏng và tao nhã xuất hiện, mái tóc dài màu vàng, đôi mắt màu xanh thẳm, khuôn mặt xinh đẹp rất có khí chất.
Một câu “hay là để tôi thử xem” khi nãy chính là cô ấy nói.
Lúc này, người đẹp tóc vàng đang cười châm chọc nhìn Vương Vũ, nhưng đôi mắt màu xanh lại vô cùng lạnh lo.
“Khiến tôi cút gì?”, không ngờ cô ấy lại nói chuyện bằng tiếng Đông Hoa vô cùng chính gốc và rõ ràng.
“Cút đi!"
Vương Vũ buột miệng nói ra, chợt cảm thấy lạnh sống lưng, hơi bực bội xoay người, trong nháy mắt, anh ta sợ đến mức tái mặt, suýt chút nữa đã quỳ xuống đất.
“Chủ... Chủ tịch, sao cô lại đến đây...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!