“Chỉ cần cậu đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi trút giận, thì tôi sẽ bỏ qua hiểu lầm hôm nay”.
Liễu Huy Thái cố ý giấu đi chuyện mấy người Sở Phàm là “hội viên cấp kim cương” của thung lũng Vui Vẻ, nếu không dù cho Vương Vũ một trăm lá gan, anh ta cũng không dám đi khiêu khích đến uy nghiêm của Sở Phàm.
Hơn nữa dù Sở Phàm thật sự là nhân vật quyền quý thì có liên quan gì đến hắn ta chứ? Mình đường đường là giám đốc nhà văn hoá, cấp phó của sở, cậu ta có thể làm gì mình?
Còn về Vương Vũ, sống chết của anh ta cũng có liên quan gì đến hẳn ta đâu?
Liễu Huy Thái cười đắc ý, tự thấy mình tính toán không có chút sơ hở nào.
“Thì ra là thế, Giám đốc Liễu cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ trút cơn giận này giúp anh!”
Vương Vũ hoàn toàn không biết mình bị mượn dao giết người, nhếch miệng nở nụ cười, chỉ là hai kẻ không quyền không thế mà thôi, đuổi thì đuổi, có gì ghê gớm đâu chứ.
Anh ta chỉnh lại cà vạt của mình, đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới, lập tức có người đi theo anh ta tới phía đó. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
“Xin làm phiền một chút, tôi là tổng giám đốc của thung lũng Vui Vẻ Giang Lăng, Vương Vũ. Tôi nhận được tin có người thật giả lẫn lộn, trà trộn vào trong hội trường của chúng tôi, quấy nhiễu hoạt động của khách quý”.
Vương Vũ kiêu căng ngạo mạn nói: “Cho nên mời hai vị phối hợp với chúng tôi đưa thiệp mời của hai vị ra, nếu không có, chúng tôi sẽ phải cưỡng chế đưa hai người ra ngoài”.
Cấp dưới ở xung quanh cũng tiến lên bao vây Sở Phàm và Vân Mộc Thanh, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Các anh có ý gì?”, sắc mặt Vân Mộc Thanh thay đổi, hơi tức giận nói: “Nơi này đông người như vậy, vì sao anh chỉ kiểm tra chúng tôi”.
Vương Vũ cười mỉa mai: “Chỉ vì nơi này do tôi làm chủ, tôi muốn kiểm tra ai thì kiểm tra người đó”.
“Không có thiệp mời thì mau cút đi, đây không phải nơi các người có thể đến đâu”.
Đây rõ ràng là kiếm chuyện mà, Sở Phàm cũng võ tay, châm chọc nhìn một vòng xung quanh.
“Anh... Anh có thái độ gì vậy...”, Vân Mộc Thanh nổi giận đùng đùng chỉ vào anh ta: “Tôi muốn đi khiếu nại anh”.
“Mộc Thanh, không cần nhiều lời với anh ta”, lúc này, Sở Phàm đứng ra ung dung nói: “Kiểm tra thiệp mời mà thôi, cần gì phải kêu một tổng giám đốc tới chứ, rõ ràng là có người ở sau lưng sai khiến, cố ý kiếm chuyện với chúng ta”.
“Hả? Có người kiếm chuyện với chúng ta?”
Vân Mộc Thanh chớp đôi mắt to mơ hồ, chẳng hiểu gì cả.
“Ha ha ha, ranh con, không ngờ cậu cũng thông minh đấy”, lúc này, Liễu Huy Thái và Hàn Mai đi ra, cô ta ngông nghênh chỉ vào Sở Phàm: “Ranh con, nói thẳng cho anh biết là tôi kiếm chuyện với anh đấy, anh có thể làm gì được?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!