Vương Vũ không ngừng giải thích, xin lỗi xong, mấy cấp dưới của anh ta cũng vây quanh lấy lòng vợ chồng Liễu Huy Thái và Hàn Mai.
Liễu Huy Thái chắp hai tay sau lưng, sắc mặt nặng nề, vô cùng kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, bày †ỏ sự bất bất mãn của mình.
“Hiểu lầm? Tôi thấy các người cố ý, cố ý làm khó chúng tôi, khiến chúng tôi mất mặt thì có!”, lúc này Hàn Mai trút hết cơn tức trong bụng ra, chỉ vào Vương Vũ mắng chửi:
“Thiết bị hỏng rồi? Vì sao người khác có thể đi vào thoải mái còn hai chúng tôi lại bị đưa vào danh sách đen? Người của các cậu ngăn chúng tôi ở bên ngoài, còn dám đuổi chúng tôi, chuyện này cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi!"
“Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo, đến lúc đó cậu sẽ không chịu nổi đâu”.
Vương Vũ bị mắng xối xả, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, tốt xấu gì anh ta cũng là tổng giám đốc, bây giờ lại phải chịu đựng cơn giận của Hàn Mai đanh đá này.
Nhưng vì kiêng dè quyền lực trong tay chồng cô †a, Vương Vũ vẫn phải hạ mình, cúi đầu khom lưng: “Vâng vâng, chị dạy đúng lắm, tôi nhất định sẽ cho chị một câu trả lời thuyết phục...
“Giám đốc Liễu, đây là chút tấm lòng của tôi, mong anh nhận lấy”, Vương Vũ vội vàng nhét một tờ chỉ phiếu vào tay Liễu Huy Thái, cười hì hì nói: “Cho chị dâu mua mấy bộ quần áo, để chị dâu bớt giận”.
Liễu Huy Thái nhíu mày, im lặng nhận lấy, cơn tức của Hạ Mai cũng bớt đi một nửa, hừ lạnh một tiếng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Liễu Huy Thái tiếp tục chắp tay sau lưng, dạy dỗ nói: “Tổng giám đốc Vương, nếu cậu biết quản lý mấy cấp dưới này, nâng cao tố chất của bọn họ, thì
làm gì có chuyện không vui thế này chứ.
“Vâng, Giám đốc Liễu dạy rất đúng, tôi sẽ lập tức đuổi đám bảo vệ khốn kiếp kia, đồng thời sẽ †ăng cường rèn luyện tố chất cho nhân viên, kiên quyết ngăn chặn chuyện như thế xảy ra lần nữa”.
Vương Vũ nghiêm túc thề thốt, thấy Liễu Huy Thái và Hàn Mai đã hết giận, chuyện cũng đã hoà hoãn thì bèn nói:
“Giám đốc Liễu, anh thấy đó, hiểu lầm hôm nay có thể xoá bỏ, cho chúng tôi một cơ hội sửa chữa không...”
Liễu Huy Thái giang chân, cũng không nói gì, chỉ nghênh ngang khí phách bước đi như thế, khiến mấy người Vương Vũ vô cùng lo lắng.
Mà khi đi tới bãi cỏ, Liễu Huy Thái vừa mới hít thở được mấy ngụm khí trong lành thì chợt híp mắt lại, sắc mặt trở nên nặng nề khó coi.
Cách đó không xa chính là hình ảnh Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đang đùa giỡn ầm ï, cực kỳ tình cảm.
Liễu Huy Thái lập tức phẫn nộ, chính vì hai người này khiến một lãnh đạo lớn như hắn ta bị chặn lại ngoài cửa mất hết mặt mũi, còn bị xem như kẻ lừa đảo, bị khinh thường châm chọc đủ kiểu.
Bọn họ thì hay lắm, tự do tự tại, tình cảm đằm thắm ở đây?
Hai kẻ khốn kiếp này thật sự cho rằng chuyện này cứ thế kết thúc rồi sao? Nằm mơ đi!