“Được, đã vậy thì tôi sẽ thể hiện tài năng cho mấy người biết cái gì gọi là nghệ thuật thật sự.”
“Ấy.."
Mọi người thổn thức, nhưng cũng rất tò mò muốn biết người đàn ông này rốt cuộc có thể vẽ ra nổi cái gì.
Lục Vân thì lại hơi kinh ngạc.
Người đàn ông này bị vạch trần thân phận giả rồi, vừa định nương cảm giác tức giận để rời sân, đó cũng là cơ hội tốt để lẩn đi, nhưng sao ông ta lại quay lại.
Không phải tự làm khó mình ư?
Chẳng lẽ ông ta còn có con bài tẩy nào?
Lục Vân tò mò nhìn theo.
Mọi người cũng có vẻ đang muốn xem trò hay.
Lúc này, người đàn ông đó lườm bốn phía, lạnh lùng nói: “Mở giấy vẽ tranh ra”
“Mau lên, đại sư chuẩn bị biểu diễn công phu thật sự.”
Người đầu đinh vội vàng giục đồng bọn, lại kéo mở ra một cuộn giấy vẽ tranh, sau đó cung kính đưa bút cho người đàn ông kia.
Lần này, ông ta không đẩy ra nữa, nhận bút vẽ, đồng thời tập trung.
Ông ta không rơi vào trạng thái điên cuồng nữa, mà cực kì nghiêm túc vẽ từng nét bút lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đám người đứng xem đầu tiên là ầm ïkhông chịu, sau đó dần dần yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt, nhìn kiệt tác đang dần hình thành, hiển nhiên là đã bị hấp dẫn.
Nửa giờ trôi qua, bức tranh hoành thành được hơn phân nửa, nhưng mọi người cũng có thể nhìn ra bức tranh ông ta vẽ là “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”.
Hơn nữa, còn thực sự vẽ ra được ý cảnh.
Phải biết rằng phong cách vẽ tranh của Vân Lộc đại sư thực sự khó mô phỏng theo được!
Bốn phía lặng ngắt như tờ. Bức tranh vẫn được tiếp tục.
Sắp thêm nửa tiếng nữa trôi qua, cuối cùng người đàn ông cũng buông bút.
Trên cuốn giấy cuộn tròn trắng tinh đó, ông ta chỉ lấy phần giữa, bốn phía vẫn còn chỗ trống.
Thế nhưng, ngay chính giữa đó chính là bức họa “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” hoàn chỉnh.
“Hiện tại còn ai dám nói tôi là hàng giả không?