Quần chúng vây xem cảm giác như mình bị đùa giỡn. Đây là Vân Lộc đại sư?
Đại cái đầu mày!
Đúng là lãng phí thời gian!
“Các vị, đừng đi vội..."
Thấy mọi người chẳng định mua gì, thanh niên đầu đinh không nhịn được, lên tiếng gọi lại.
Mọi người dừng chân, nghi ngờ quay đầu lại. Không biết tên đại sư giả này định làm gì nữa.
Người đầu đinh lại khom lưng, nói với người đàn ông nhếch nhác: “Đại sư, hình như mọi người không thích tác phẩm của ông, nên mời ông bộc.
lộ tài năng.” “Hừ, một đám người không có mắt nhìn, không biết thưởng thức nghệ thuật!”
Người đàn ông kia hừ lạnh, khiến nhiều người tức giận.
“Ha, người này nói chuyện kiểu gì đấy? Nói ai không có mắt nhìn, rõ ràng tự ông vẽ ra, cái đó nhìn giống tranh không, chẳng khác gì mấy vết
nguệch ngoạc!”
“Còn không biết xấu hổ nói chúng tôi không có mắt nhìn, ông giả mạo Vân Lộc đại sư thì hay lắm à?”
“Đại sư, tôi xin ông về nhà tắm đi, cái bộ đồ tởm lắm rồi đấy.”
Mọi người tức giận vô cùng.
Thanh niên đầu đỉnh vội nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng giận, Vân Lộc đại sư có tính cách như thế, cố chấp với nghệ thuật, không cố ý nhắm vào mọi người."
“Ha ha, còn Vân Lộc đại sư cái gì, đúng là không biết xấu hổi”
Hiển nhiên mọi người cũng không chấp nhận, cũng xác định người đàn ông lôi thôi trước mặt này không thể nào là Vân Lộc đại sư.
Liễu Yên Nhi nhìn thấy vậy, tâm trạng buồn bực bỗng nhiên khá hơn nhiều, cười nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em nói xem vị “Vân Lộc đại sư” này sẽ rút lui kiểu gì đây?”
“Nhìn xem thế nào!” Lục Vân đáp.
“Ha, bưồn cười, quá buồn cười! Một đám như diễn viên hài cũng dám nói mình biết thưởng thức nghệ thuật? Đúng là sỉ nhục hai chữ nghệ thuật!”
Người đàn ông lôi thôi đột nhiên đứng dậy, vô cùng phần nộ muốn phủi áo bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!