Lục Vân chỉ có thể kêu lên đáng tiếc, nhưng cũng không bỏ qua viên kim đan trước mắt, vì thế hắn nhanh chóng tiến lên cắn nuốt.
'Vòng năng lượng thứ ba trong lòng bàn tay được thắp sáng.
“Người anh em nhân tộc, ngươi quả thực chính là khắc tinh của U Hồn tộc ta, chỉ cần Thần Thi không còn sống nữa, ngươi có đối mặt với tam đại Hồn Vương cũng chẳng có gì phải sợ.”
Hồn Trường Thánh cảm thấy phức tạp, nói.
Linh hỏa khắc chế hồn lực, kiếm ý xé nát cơ thể, tam đại Hồn Vương không thể là đối thủ của Lục Vân.
Nhưng Hồn Trường Thánh đâu biết rằng kiếm ý uy lực cỡ này Lục Vân chỉ có thể dùng lại một lần cuối.
Lục Vân không giải thích nhiều. Hắn rất thất vọng, dù là kiếm ý đáng sợ như vậy cũng không thể phá hủy cánh tay Thần Thi tộc kia. Nếu quả thật có thể khiến Thần Thi tộc sống lại thì
hậu quả khôn lường.
“Hai Hồn Vương còn lại ngụy trang thành thân phận gì?” Lục Vân quay lại hỏi Hồn Trường Thánh.
Hồn Trường Thánh suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Ta chỉ biết hai người bọn chúng, một tên là Tác Hồn Kiền, một tên Tác Hồn Nguyên, còn ngụy trang thành ai thì không rõ.”
Trước kia bọn chúng từ Giới Hành sơn tới, tự mình chọn ký chủ, Hồn Trường Thánh chỉ biết Hồn Vô Cực chọn ký chủ là Tiêu Vô Hải, là minh chủ Võ Minh của
Long Quốc.
Vì vậy Hồn Trường Thánh lợi dụng thân phận của Liễu Kình Thiên để vào tổ chức là cái bóng của Võ Minh, Ám Ảnh các.
Còn hai tên khác thì không rõ.
Khi Hồn Trường Thánh bị coi là kẻ phản bội U Hồn tộc, là Hồn Vô Cực liên lạc với hai Hồn Vương còn lại làm nó bị thương nặng.
Thân phận ký chủ của hai Hồn Vương còn lại, Hồn Trường Thánh không rõ lắm.
Lục Vân nhíu mày hỏi: “Vậy ngươi có thể hình dung ra dung mạo của bọn họ không?”
Đám U Hồn tộc này định hồi sinh Thần Thi, kế hoạch này quá điên rồ, nếu có cơ hội, Lục Vân muốn nhanh chóng đi giải quyết hai tên Hồn Vương còn lại.
“Lâu quá rồi, ký ức không rõ ràng lắm, chỉ là nếu gặp lại thì vẫn có thể nhận ra chúng.”
Hơn hai mươi năm trước, Hồn Trường Thánh đánh nhau với bọn chúng, tuy không biết thân phận ký chủ của nhau, nhưng cũng nhìn thấy mặt rồi, muốn nhận diện không thành vấn đề.
“Vậy được rồi, ngươi đi theo ta, có khi sẽ gặp hai con kia.” Lục Vân nói.
Hồn Trường Thánh cười khổ lắc đầu: “Sợ là không được.”
“Sao lại không được?” Lục Vân nhíu mày.
“Hồn lực của ta đã bị Hồn Vô Cực cắn nuốt hết, mạng không còn dài, có thể cố gắng tới bây giờ cũng coi như là kì tích rồi” Hồn Trường Thánh cười khổ.
Dứt lời, cũng lập tức biến mất.