Ùng ùng!
Lúc này, kiếm ý ngút trời chém ra, toàn bộ ngục giam Long Hồn điên cuồng rung lên.
Trên long trụ gần nhất, lớp sơn loang lổ bắt đầu tróc ra, một cái đầu rồng cực lớn ở trên chóp trụ như có ánh sáng lóe ra, đôi mắt như có dấu hiệu sắp mở.
Những biến hóa này tạm thời chưa có ai để ý tới.
Bất kể là Liễu Yên Nhi, Hồn Trường Thánh hay là Hồn Vô Cực đều đang cực kì kinh hãi.
Đòn công kích này của Lục Vân quá kinh khủng.
Kinh khủng đến mức khó mà dùng từ nào hình dung được, dường như trời đất đang sụp đổ.
Hồn Vô Cực ở ngay giữa kiếm ý, sắc mặt thay đổi cực nhanh, sắp trở nên vặn vẹo.
“Chết tiệt! Thiên Sáp Vương chết tiệt, sao ngươi có thể ngưng tụ ra kiếm ý. kinh khủng như vậy chứ, a!”
Hồn Vô Cực gào thét lạc cả giọng điên cuồng thúc giục cánh tay trái Thần Thi của nó, ý định chống lại đòn tấn công của kiếm ý.
Đùng!
Mắt thường có thể thấy được nửa người Hồn Vô Cực nổ tung, đầu còn lại một nửa, nhãn cầu rơi ra ngoài.
Nó ngưng tụ thành hồn lực như làn sương đen, tản ra xung quanh, khiến mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
Nhưng lát sau, trong bóng tối có một luồng ánh sáng chói mắt hội tụ lại thành một cánh tay.
Con ngươi Lục Vân co lại. Kiếm ý kinh khủng như thế vẫn không thể phá hủy được cánh tay đó. Thần Thi tộc này quả nhiên là mạnh thái quá.
Khó trách Hồn Trường Thánh lại nói, chỉ cần trái tim của Thần Thi tộc bất diệt thì chúng gần như không chết.
Đến cả đòn công kích mạnh nhất của Lục Vân cũng đã được sử dụng nhưng vẫn không thể phá hoại cánh tay đó, phải chơi thế nào đây?
Lần đầu tiên Lục Vân gặp một chuyện khó giải quyết như thế. “Thiên Sáp Vương!” Một tiếng rống đầy phẫn nộ vang lên.