Một lão già ốm yếu đi tới, lưng còng, tóc hoa râm, cùng với nụ cười nham hiểm.
Chính là Tiêu Vô Hải.
Hoặc phải nói đó là một trong tứ đại Hồn Vương, Hồn Vô Cực.
Đằng sau là một gã thanh niên xa lạ.
Liễu Yên Nhi đã xử lý tâm trạng bi thương xong xuôi, ghé vào tay Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, thanh niên sau lưng Tiêu Vô Hải kia chính là U Hồn tộc ngày đó chúng ta gặp được ở nhà.”
Thanh niên xa lạ chính là Hồn Nghiệp.
Liễu Yên Nhi có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc của nó, nhưng lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Vô Hải.
Lục Vân gật đầu, tâm trạng của Hồn Trường Thánh đột nhiên kích động lạ thường, mãi mới tỉnh táo được đôi chút, hai mắt lại đỏ như máu, thống hận cực kì nhìn chằm chằm vào Tiêu Vô Hải.
“Hồn Vô Cực! Thả ta ra ngoài! Bản vương muốn giết ngươi!”
Hồn Trường Thánh gào thét muốn nổ phổi, hai tay xiết chặt lấy song sắt lồng giam, để mặc lực lượng từ phù văn cổ xưa xuyên vào cơ thể.
Cạch cạch!
Cơ thể gầy rộc của Hồn Trường Thánh run rẩy kịch liệt, nhưng thống hận trong lòng nó lúc này còn kinh khủng hơn cơn đau mà cơ thể nó phải nhận.
Hận thù ngập trời! “Hồn Trường Thánh, một kẻ phản bội U Hồn tộc như ngươi, không chỉ một mình nuôi dưỡng dư nghiệt của Linh Hồ tộc, còn tiết lộ bí mật của tộc ta, ngươi
chết vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội.”
Hồn Vô Cực lạnh lùng nhìn Hồn Trường Thánh, trong mắt lóe ra sát ý kinh người. Nhưng lát sau nó đột nhiên cười lạnh một tiếng quái dị, quay đầu nói với
thanh niên đằng sau: “Hồn Nghiệp, đi tắt phù văn trên lồng giam trận pháp đi.”
Hồn Nghiệp không hề thắc mắc, ra ngoài một chuyến, lát sau có thể thấy ánh sáng từ phù văn cổ xưa khắc trên lồng giam Hồn Trường Thánh nhanh chóng phai nhạt.
Hai tay Hồn Trường Thánh chộp lấy song sắt, không bị lực lượng của phù văn công kích nữa.
“Ha ha, Hồn Vô Cực, nhốt bản vương hơn hai mươi năm, cuối cùng ngươi cũng có gan quyết tử chiến với bản vương ư? Thứ khốn kiếp này!”