Võ Minh ở thủ đô.
Nhà họ Tiêu.
Tiêu Vô Hải bạc trăng đầu, còng lưng ngồi trước bàn đọc sách, bút lông sói chạm xuống giấy Tuyên, đang chăm chú vẽ cái gì đó.
Trên tờ giấy lớn là một bộ xương trắng khổng lồ.
Vì sao biết nó khổng lồ?
Bởi vì bộ xương đó nằm giữa các ngọn núi, đầu tựa Thương Sơn, tứ chỉ như: sông dài, còn thân mình thì giống như những giãy núi bao quanh, nhấp nhô trập trùng.
Bút trong tay Tiêu Vô Hải nhấn mạnh vào cánh tay trái của bộ xương, nét
mực đậm, quệt một lần rồi một lần, gần như muốn thấm rách tờ giấy Tuyên, và hoa ăn được khắc trên bàn.
Cảm thấy bên ngoài thư phòng có một luồng hơi thở đang tới gần, Tiêu Vô Hải vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Hồn Nghiệp, giải quyết xong con kiến hôi Thiên Sáp Vương kia thì thuận tiện đế Võ Minh cân nhắc giải quyết nốt người của Sở Phán quyết đi, được rồi...”
Tiêu Vô Hải khựng lại một lúc mới nói tiếp: “Nếu như Thiên Sáp điện không có chừng mực, dám đi tra chuyện này thì giải quyết nốt luôn đi, đỡ vướng chân vướng tay.
Chàng trai ở bên cạnh đi vào thư phòng vẫn chưa trả lời.
Tiêu Vô Hải nhíu mày, cuối cùng cũng để bút lông sói trong tay xuống, nhìn người tới, ánh mắt nghiêm túc lên.
“Sao ngươi lại đổi một cơ thể mới? Cơ thể trước đó không phải đã Kim Đan kỳ rồi sao?” Tiêu Vô Hải nghi hoặc hỏi.
“Có chút chuyện nên nó bị phá hỏng rồi.” Chàng trai nói.
“Bị hỏng?” Tiêu Vô Hải khó hiểu: “Ai hủy? Lẽ nào bên cạnh Thiên Sáp Vương còn có một người tu luyện Kim Đan kỳ ư?”
Chàng trai lắc đầu: “Không phải, thân thể kia của ta bị Thiên Sáp Vương giết chết, thực lực của hắn mạnh hơn chúng ta dự đoán.
“A???”
Tiêu Vô Hải hơi sửng sốt, bỗng cười nhạt: “Vốn tưởng chỉ là một con kiến có thể bóp chết luôn, không ngờ cũng có bản lĩnh, đúng là ngạc nhiên.”
Cường giả của thế giới này, càng mạnh lại càng ít thấy, mà những kẻ thích rêu rao ra đại đa số đều là gà mờ, si mê bới đống rác để tìm kiếm cảm giác hơn người.
Thiên Sáp Vương hay như vậy.
Nếu không phải do hắn thành lập Sở Phán quyết để giám sát Võ Minh, làm vướng chân vướng tay thì Tiêu Vô Hải cũng không thèm phản ứng gì với hẳn.
Cậu hưởng thụ cảm giác hư vinh mà đám người thường mang lại, tôi mặc kệ, nhưng cậu không thể trêu vào tôi, nếu không cậu sẽ biết hành động trước đó của cậu ngu ngốc thế nào.
Đây là suy nghĩ trước kia của Tiêu Vô Hải, nên ông ta mới phái Hồn Nghiệp đi giết Thiên Sát Vương.
Kết quả Hồn Nghiệp lại mang về cho ông ta một tin như thế.
Thiên Sáp Vương đã Kim Đan kỳ mà vẫn thích kiếm cảm giác được tung hô, điều đó nằm ngoài dự đoán của Tiêu Vô Hải.
“Tuy rằng ta không thể giết Thiên Sáp Vương nhưng có thu hoạch bất ngờ, hơn hai mươi năm trước, cô gái mà Hồn Trường Thánh để sổng mất, ta tìm thấy rồi”
Tiêu Vô Hải giật mình: “Cái người thuộc Linh Hồ tộc kia?” “Đúng.” Chàng trai gật đầu. Tiêu Vô Hải nhìn cánh tay trái của mình theo bản năng, lát sau ông ta thu lại
†ầm mắt, nói: “Tuy rằng hiện tại cô ta không tạo ra được sóng gió gì, chỉ là năng lực nhận biết của Linh Hồ tộc tương đối đặc biệt, tốt nhất là giết.”
“Có Thiên Sáp Vương ở đó, ta không giết được.” Chàng trai lắc đầu nói.
“Thiên Sáp Vương...”
Tiêu Vô Hải nheo mắt một cái, để lộ ánh mắt thâm thúy cực kì, cười lạnh nói: “Thực sự không ngờ một con kiến hôi như thế cứ luôn gây trở ngại cho chúng ta, xem ra tên này nhất định phải giết.”
“Rầm!"
Lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Sách đột nhiên đi vào.
Tiêu Vô Hải tối sâm mặt, quát lạnh:
“Quá lỗ mãng, đi ra ngoài gõ cửa lần nữa rồi vào.”
Vừa nãy khi chàng trai kia đi vào, Tiêu Vô Hải cũng không phản ứng mạnh như thế, Tiêu Sách là con ông ta mà lại bị quát to.
Tiêu Sách nào dám ý kiến, còn rời khỏi phòng sau đó gõ cửa, đợi Tiêu Vô Hải đồng ý mới dám vào lại thư phòng.
“Chuyện gì?” Tiêu Vô Hải nặng nề hỏi.
Tiêu Sách liếc nhìn chàng trai xa lạ kia trước, sau đó mới hơi e ngại nói với Tiêu Vô Hải: “Ba, là Vân Thiên Thần Quân tới Võ Minh, nói muốn gặp ba một lần!”
“Thiên Sáp Vương!”
Trong mắt Tiêu Vô Hải lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đang tìm Thiên Sáp Vương thì người ta tự tới cửa.
“Con ra ngoài trước, ba ra ngay.” Tiêu Vô Hải nói. Tiêu Sách nhanh chóng rời khỏi.
Tiêu Vô Hải nhìn Hồn Nghiệp, nói: “Trước tiên ngươi cứ núp đi đã, không nên để lộ khí tức, ta sẽ đi gặp Thiên Sáp Vương kia.”
“Hiểu rồi.” Hồn Nghiệp nhanh chóng rời đi.
Tiêu Vô Hải ra khỏi thư phòng, thấy Tiêu Sách co rúm người đứng ngoài đại sảnh, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: “Sau này trước khi vào thư phòng của ba, không cần biết tình hình gì, phải gõ cửa trước.”
“Vâng.”
Dù gì Tiêu Sách cũng là Minh chủ hiện tại của Võ Minh, nhưng đối mặt với ba mình, ông ta vẫn chẳng khác gì một con chó.
Đương nhiên ông ta tò mò thân phận của chàng trai lúc nấy, nhưng ông ta dám hỏi sao? Không dám.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!