Lục Vân xum xoe, vừa bóp vai vừa bóp chân, lúc này vẻ mặt Diệp Khuynh Thành mới hòa hoãn một chút, nhưng Vương Băng Ngưng vẫn đang cười.
Lục Vân không nhịn được nữa, đi tới đánh một cái lên cái mông vểnh của cô, n tương Băng Ngưng chị đừng có cười, chú ý một chút, em có chuyện rất nghiêm túc cần nói với chị.”
Haiz, cái tay đánh người này càng lúc càng thuần thục rồi, đều do các chị chiều thành quen.
Vương Băng Ngưng xoa xoa cái mông vểnh, giận dỗi nói: “Em nói thì nói đi, đánh chị làm gì, hơn nữa còn réo cả tên người ta, đúng là quá đáng!”
Cô cau mũi. Lục Vân không có tâm trạng cãi nhau với cô, nghiêm túc nói: “Ở Côn Lôn, em gặp được một cô gái có vẻ ngoài giống chị đến chín phần, có thể nói là giống như đúc.”
“Vớ vẩn, trên thế giới này ngoại trừ Vương Băng Ngưng chị thì làm gì còn đệ nhất mỹ nữ nào nữa...”
Vương Băng Ngưng cho rằng Lục Vân đang nói đùa, tự khen mình một câu. Lục Vân không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vương Băng Ngưng bò dậy khỏi ghế salon, ngồi thẳng người lên, hỏi dò: “Tiểu Lục Vân, em không đùa đấy chứ?”
“Không đùa.” Giọng nói của Lục Vân cực kì nghiêm chỉnh.
Cuối cùng Vương Băng Ngưng cũng tin tưởng mấy phần: “Nói mau đi, có chuyện gì hả?”
Diệp Khuynh Thành cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt tò mò nhìn Lục Vân.
“Cô gái kia tên là Mạc Thanh Uyển, sinh ra ở một nơi gọi là thư viện Vân Sơn ở trên núi Côn Lôn..."
Lục Vân kể lại chuyện mình đã trải qua một lượt.
Sau khi nói xong, phòng khách lại rơi vào im lặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!