Đan Dương Tông.
Phía trên tông môn có một lão giả khuôn mặt nham hiểm, chân đạp phi kiếm lơ lửng trên không, khiến vô số đệ tử Đan Dương Tông phải ngửa đầu quan sát với vẻ mặt bối rối.
Vừa rồi chính là lão giả này đột nhiên phát ra một tiếng rống mang theo kiếm ý hùng mạnh làm kinh động tất cả mọi người trong tông môn.
Nếu không có đại trận hộ sơn thì không biết tiếng rống lúc nãy đã làm bao nhiêu đệ tử Đan Dương Tông hộc máu bỏ mình.
"Ông Chính Nguyên, ngươi có ý gì?" Cốc Thanh Sơn âm trầm đi ra.
Ông nhận ra lão giả này tên là Ông Chính Nguyên, là một vị trưởng lão của Quỷ Kiếm Tông có thực lực cực kỳ mạnh, có lẽ đã đạt tới Kim Đan Kỳ trung kỳ.
Từ trước đến nay quan hệ giữa Quỷ Kiếm Tông và Đan Dương Tông không tốt lắm.
Nhưng cũng chưa từng có trường hợp dám trực tiếp chạy đến cửa khiêu khích như Ông Chính Nguyên.
Dù sao đại trận hộ sơn của Đan Dương Tông cũng không phải ăn chay.
Lúc này đã có mấy vị trưởng lão vào chỗ, chuẩn bị sẵn sàng mở đại trận hộ sơn ra.
Chỉ cần Ông Chính Nguyên dám làm ra chuyện khác người gì thì họ sẽ không tiếc ngưng tụ ra kiếm thế, chém giết ông ta ngay tại đây.
Đôi mắt âm trâm như nước của Ông Chính Nguyên chớp động, cười khẽ nói: "Nghe nói Đan Dương Tông xuất hiện một người kế thừa ý chí của Thanh Đế, chúc mừng chúc mừng!"
Lại đến vì người kế thừa ý chí của Thanh Đế sao? Cốc Thanh Sơn sầm mặt lại, cảm thấy chuyen này không đơn giản như vậy.
Mấy ngày qua trừ Vân Sơn Thư Viện ra thì đã có không ít tông môn đều đến tìm hiểu tin tức của người kế thừa ý chí của Thanh Đế, nhưng trong đó không có Quỷ Kiếm Tông.
Quỷ Kiếm Tông và Đan Dương Tông bất hòa, nếu họ để mắt tới người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì tuyệt đối không phải đến với ý tốt mà là ác ý.
Cốc Thanh Sơn trầm giọng nói: "Nếu ngươi cũng đến vì người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì mời trở về đi, Đan Dương Tông không chào đón ngươi."