"Cốc Tông Chủ, ông xác định không ngại sao?" "Ha ha, không ngại."
"Thật sự không ngại?"
"Thật không ngại."
"Tôi là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, có được đại cơ duyên, ông không sợ tôi lấy cái Đan Đỉnh phía dưới đi sao?"
"Nếu như thế thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho anh Lục."
"Ông thật dối trá."
Lục Vân cố ý kích thích Cốc Thanh Sơn nhiều lần.
Ai bảo ông muốn Tru Ma, ai bảo ông kiểm tra tôi, hiện tại gặp chuyện xui xẻo là do ông tự tìm.
Lúc này Cốc Thanh Sơn thật sự sắp khóc. Ông có thể không ngại sao? Ông có thể nói mình rất để ý sao?
Lưu Lão đã nói đến vậy rồi, nếu Cốc Thanh Sơn bảo mình rất để ý thì không phải là hẹp hòi như Lưu Lão đã nói sao?
Cứ hỏi hoài hỏi hoài, thật là đáng ghét! Hiện tại Cốc Thanh Sơn mới phát hiện Lục Vân này thật cà chớn!
Lục Vân thấy sắc mặt ông càng ngày càng khó coi thì tâm tình lập tức vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Nếu Cốc Tông Chủ không để ý thì tôi từ chối cũng bất kính."
Nói xong, hắn nghênh ngang đi xuống một tầng, bước vào tầng thứ mười.
Cái Đan Đỉnh đỏ rực kia mất đi nhiệt độ do linh hỏa cung cấp nên không còn sáng bóng như trước đó.
Nhưng vấn đề không lớn, Lục Vân cắt ngón tay bôi một giọt máu tươi lên Đan Đỉnh, đây là một khâu cần thiết để trao đổi với pháp bảo.
Nếu như Càn Khôn Đan Dương đỉnh có phản ứng thì sẽ tiếp tục bước kế tiếp. Máu tươi bôi lên mặt ngoài cái Đan Đỉnh đỏ rực, cấp tốc bị hấp thu. Nhưng mà một phút trôi qua, Đan Đỉnh không có phản ứng gì.
Hai phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không phản ứng.
Năm phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng.
Bình thường trôi qua thời gian dài như vậy mà Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng chứng tỏ Càn Khôn Đan Dương đỉnh không có hứng thú với Lục Vân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!