Lúc này Lục Vân đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng chặt của Diệp Khuynh Thành mà rất phiền muộn.
Làm gì xa lạ vậy?
Làm gì lạnh nhạt vậy?
Bắt đầu đề phòng em rồi sao?
Em biết các chị nhất định đang khen em đẹp trai trong phòng, muốn khen thì khen trước mặt nè, em cũng không chê cười mấy chị đâu, có cần lén lén lút lút vậy không?
Lục Vân đang suy nghĩ vớ vẩn.
Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên nhào ra từ phía sau ghế sô pha, nhân lúc Lục Vân không chú ý mà hôn lén một cái thật nhanh lên mặt hắn.
Lục Vân không né tránh, chủ yếu là do lười tránh.
Vương Băng Ngưng đánh lén thành công thì đắc ý nói: "Hắc hắc, Tiểu Lục Vân, em né đi chứ, em tiếp tục né đi, sao em không nói có lỗi với chị vợ năm của em đi?"
Lục Vân liếc mắt: 'Nhàm chán."
Nhàm chán?
Vương Băng Ngưng lập tức nổi giận, dữ dẫn nói: "Bản tiểu thư hôn em mà em dám nói nhàm chán, chị thấy em muốn lên trời rồi Tiểu Lục Vân."
Lục Vân không rảnh để ý.
'Vương Băng Ngưng không buông tha mà quấn lấy Lục Vân và nói: "Nói xin lỗi chị mau lên!"
Sao lại phải xin lỗi chị chứ?
Em sai chỗ nào?
Lục Vân không biết phải nói gì, nghĩ thầm không biết cô nàng này lại phát điên cái gì, dựa vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một
chuyện nên hắn chịu thua: "Thật xin lỗi, chị tư."
Mặc kệ hắn sai hay không thì cứ xin lỗi là được, dù sao sinh vật như con gái không biết nói đạo lý gì cả.
“Tăng thêm chữ vợ vào nữa!" Vương Băng Ngưng không hài lòng, lập tức chống nạnh nói.
"Có chịu thêm không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!