Hai loại khí tức chí thánh và chí tà cùng xuất hiện trên người một người, sự rung động này khó mà hình dung nổi.
Nhưng mặc kệ là chí thánh hay chí tà thì Lục Vân vẫn mang một khí chất vĩnh viễn không thay đổi, đó chính là —— Bá đạo.
Bá đạo cũng chia thành hai loại, một loại là nói đạo lý, một loại là không nói đạo lý.
Lục Vân thuộc về loại đầu tiên. Hắn cho Công Tử Vũ hai loại lựa chọn, nếu Công Tử Vũ chọn chết thì Lục Vân đương nhiên sẽ giữ chữ tín, không có chuyện Công Tử Vũ muốn chết mà
Lục Vân lại không cho, vậy không phù hợp nguyên tắc.
Cho nên Lục Vân yên tâm thoải mái mà nhận lấy cái mạng của Công Tử Vũ.
Bọn người Mộc Bình đã sớm bị dọa sợ, nhìn thấy Lục Vân đi về hướng mình, Mộc Bình lập tức hoảng sợ lắc đầu nói: "Tiền bối... Tha mạng!"
Công Tử Vũ nói gã không ngưng luyện ra tỉnh huyết là nói láo, nhưng Mộc Bình thật sự không có, nếu không cũng không cần dựa vào nuốt đan dược cấm ky để lập tức gia tăng tu vi.
Nói cách khác, hai lựa chọn lúc nãy Lục Vân cho Công Tử Vũ đều không áp dụng được cho đám người Mộc Bình.
Họ chỉ có con đường chết mà thôi.
"Tôi nói tôi không phải tu ma giả, các người tin hay không?" Lục Vân lạnh nhạt liếc nhìn đám người Mộc Bình, lại hỏi ra vấn đề này.
"Tin tin tin" Mộc Bình vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Tiền bối ngài là một vị kiếm tu thực lực cao thâm, căn bản không phải tu ma giả, trước đó là tôi nói xấu ngài."
Lời này của bà ta là chân thành, một là do quá sợ hãi, hai là vì kiếm ý thuần chính lúc nãy làm bà ta không thể phỏng đoán được thân phận của Lục Vân.
Nếu Lục Vân nói mình không phải tu ma giả thì chính là không phải!
Mộc Bình còn có thể làm sao, chỉ có thể thuận theo ý hắn.
Nhưng làm Mộc Bình không ngờ là Lục Vân lại lộ ra nụ cười cao thâm khó dò, lắc đầu nói: "Tôi không tin bà tin."
Tôi không tin bà tin?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!