Kỳ thật trên người Mộc Bình có mang theo đan dược có thể kích phát tiềm năng, giúp tu vi tăng lên hai tiểu cảnh giới trong thời gian ngắn, nhưng tác dụng phụ rất lớn.
Không đến bước đường cùng thì bà ta cũng không muốn uống.
Nhưng Lục Vân lại không chịu buông tha, dáng vẻ như không giết được bà ta thì không bỏ qua nên Mộc Bình chỉ có thể dùng đến nó.
Tác dụng phụ lớn đến mấy cũng tốt hơn mất mạng.
Rắc!
Mộc Bình bóp nát một cái bình nhỏ bằng sứ men xanh lớn chừng ngón cái, đan dược bên trong bắn ra, bà ta đưa vào miệng, còn chưa nuốt xuống
thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên.
"Em trai, đừng!" Giọng nói của Lâm Thanh Đàn rất suy yếu, sắc mặt còn tái nhợt hơn bình thường mấy lần, trên vầng trán trơn bóng đã ứa đầy mồ hôi.
Vừa rồi cô nằm trong phòng đã nghe rõ được động tĩnh bên ngoài.
Khi Lục Vân và Lăng Phong xung đột thì cô đã muốn đi ra ngăn cản, nhưng lại không thể làm gì, cơn đau quá dữ dội làm cô không động đậy nổi.
Lúc này cảm giác đau đớn khó hiểu kia mới chịu biến mất, cô đã sống sót qua cơn đau giống như mấy đêm trước.
Thanh Đỉnh kia lại bị cô thu vào đan điền.
Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thanh Đàn, Lục Vân lập tức tỉnh táo lại, hào quang màu đỏ trong mắt cũng dần dần biến mất rồi khôi phục trong trẻo.
Nhớ lại vừa rồi, cả Lục Vân cũng giật mình nhảy dựng, không rõ khí tức hung ác tàn bạo trong lòng mình tới từ đâu.
Hắn chỉ biết khi nhìn thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn mà mình lại bất lực thì tâm tình của hắn đột nhiên trở nên rất bực bội.
Tục ngữ nói người trong cuộc u mê.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!