Lâm Chấn Nghiệp trông thấy Lục Vân đi ra thì sát ý trên người như thực thành chất hóa, phóng lên tận trời, khí tức đồn nén kinh khủng hơn khuếch tán ra.
Ngạt thở! Ngạt thở đến cùng cực!
Cứ như móng vuốt ác ma bóp chặt lấy trái tim mọi người, chỉ cần hơi dùng sức sẽ bóp nát tim họ!
Lục Vân vẫn rất bình tĩnh, không đoái hoài đến ánh mắt ăn người của Lâm Chấn Nghiệp mà nhìn về phía một thành viên trong đám người đi theo Lâm Chấn Nghiệp đến đây.
Là Trịnh Dương.
Hắn ta cũng đi theo đến đây.
Lục Vân từ tốn nói: "Trịnh giáo viên, anh nói lại kế hoạch của Lâm Kiến và chỉ tiết những gì xảy ra lại xem."
Trịnh Dương gật gật đầu rồi đứng dậy. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người hắn ta. Lâm Chấn Nghiệp cũng thế, ánh mắt ông ta âm trầm như nước.
Long Tề thì không hiểu tại sao Trịnh Dương này lại nghe lời Lục Vân đến vậy, hắn không sợ đắc tội Lâm Chấn Nghiệp à?
Mặc kệ đám người nghĩ như thế nào.
Trịnh Dương vẫn chậm rãi kể lại kế hoạch Lâm Kiến đặt bẫy ý đồ chụp mũ giết người cướp của lên đầu Lục Vân để báo thù, sau đó đe doạ Long Diệc Tuyết.
Lâm Chấn Nghiệp đã nghe nói qua chuyện này.
Khi Trịnh Dương đưa thi thể Lâm Kiến đến nhà họ Lâm cũng đã kể đại khái chuyện này cho Lâm Chấn Nghiệp rồi.
Nhưng Trịnh Dương tự cho là thông minh mà bỏ qua không nhắc đến thân phận tu luyện giả của Lục Vân.
Trong nháy mắt Lâm Chấn Nghiệp trông thấy thi thể con mình thì đã bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, chỉ nhớ một câu là người giết con mình là Lục Vân.
Còn tại sao Lục Vân làm được thì ông ta không nghĩ lại mà lập tức sát ý bừng bừng dẫn một đám người chấp pháp vọt tới nhà họ Long.
Mặc kệ Lục Vân giết chết Lâm Kiến bằng cách nào, Lâm Chấn Nghiệp cũng phải tìm Lục Vân đòi câu trả lời.
Trịnh Dương kể xong thì nơi này trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
'Thẳng đến giọng nói của Lục Vân vang lên trực tiếp chất vấn Lâm Chấn Nghiệp: "Con ông muốn hại tôi trước nên tôi giết hắn, làm sai chỗ nào?"
Gương mặt Lâm Chấn Nghiệp âm trầm, gầm thét lên: "Đúng là Kiến Nhi nhà tao đã làm sai trước, nhưng nó tội không đáng chết!"
"Tội không đáng chết?" Lục Vân cười lạnh một tiếng và nói: "Giả thiết kế hoạch của Lâm Kiến thật sự thành công, kết cục của tôi sẽ như thế nào? Không
chết cũng tàn phế! Kết cục của Long Diệc Tuyết sẽ thế nào? Bị hắn ta chà đạp!
Theo ý của ông thì những chuyện này tội không đáng chết, nhưng trong mắt Lục Vân này thì tội chết khó thoát, cho nên tôi giết hắn làm sai chỗ nào?”
"Hừ, hay cho một câu tội chết khó thoát!" Lâm Chấn Nghiệp tức giận hừ một tiếng và nói: "Mày chỉ nói là giả thiết, chưa trở thành sự thật, có phải là tội chết hay không phải giao cho Võ Minh định đoạt, mà không phải do mày bao biện làm thay, mày có tư cách gì?"
Tôi không có tư cách?
Lục Vân suýt bị câu nói này làm phì cười.
Đường đường là Vân Thiên Thần Quân mà lại có ngày bị một hộ pháp Võ Minh nho nhỏ trách cứ rằng không có tư cách định tội một người, nếu truyền ra thì chắc sẽ làm người ta cười rớt răng.