Không có giáo dục!
Lời mắng chửi này không tục tĩu gì, nhưng lại có phạm vi rất lớn.
Không chỉ mắng một mình Lâm Kiến mà còn mắng luôn Lâm Chấn Nghiệp và cả nhà họ Lâm, hơn nữa còn là ngay trước mặt Lâm Chấn Nghiệp.
Nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Sự yên tĩnh như cái chết.
Mọi người nhìn Lục Vân với tâm tình phức tạp, không biết nên nói hắn thế nào.
Biểu hiện vừa rồi của Lâm Chấn Nghiệp rõ ràng là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, bảo Lâm Kiến xin lỗi đã đủ nể mặt Lục Vân.
Nếu Lục Vân ngoan ngoãn nhận lời xin lỗi thì thôi, nhưng hắn còn ngứa miệng nói một câu lười so đo với dạng người không có giáo dục, thử hỏi sẽ khiến Lâm Chấn Nghiệp nghĩ thế nào?
Quả thực là ngông cuồng đến động trời!
Nét mặt Lâm Kiến trở nên vặn vẹo, nghiến cắn kẽo kẹt như hận không thể làm thịt Lục Vân ngay tại chỗ.
Thật muốn uống máu, ăn thịt hắn!
Để thằng nhãi này biết ngông cưồng cũng cần trả giá.
Khóe miệng Lâm Chấn Nghiệp cũng hơi giật giật, nhìn chằm chằm Lục Vân mà không nói gì, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Ông ta đang cân nhắc có nên cho Lục Vân một bài học hay không.
Đỉnh Văn Hoành đứng bên cạnh thầm cười khổ.
Nếu không có lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi thì có lẽ ông cũng cho rằng Lục Vân đang tự tìm đường chết giống như những người ở đây.
Nhưng lúc này ông không còn nghĩ như vậy.
Tu luyện giả phải sợ một hộ pháp Võ Minh sao?
Đừng nói là hộ pháp Võ Minh, cho dù là minh chủ Võ Minh cũng phải nể mặt Lục Vân mấy phần.
Pháp tắc của thế tục và giới tu võ đã sớm mất đi tác dụng đối với người như Lục Vân, ai không có mắt trêu chọc phải chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Đương nhiên trong trường hợp bình thường tu luyện giả cũng khinh thường ra tay với những người như họ, bởi vì không có lợi ích gì cả.
Giống như có ai rảnh rỗi đi tiểu lên một ổ kiến trên mặt đất để nhấn chìm chúng không?
Rất ít rất ít.