Lúc này Lâm Thanh Đàn đang rất đau đớn, cô không biết tại sao trong cơ thể mình lại phong ấn một cái đỉnh nhỏ màu xanh, nếu cô không trở thành tu luyện giả thì chẳng phải cả đời cũng không phát hiện bí mật này?
Lục Vân vốn rất lo lắng, nhưng sau khi cẩn thận quan sát Thanh Đỉnh thì lại thở phào một hơi.
Cái đỉnh này là pháp bảo, cũng không có ác ý gì với Lâm Thanh Đàn.
Hẳn là phong ấn đột nhiên giải trừ nên mới khiến Lâm Thanh Đàn cảm thấy đau đớn như vậy.
Sau cơn đau chính là thu hoạch.
Lục Vân đã nhìn ra mặc dù không biết là người nào phong ấn Thanh Đỉnh trong cơ thể Lâm Thanh Đàn, nhưng nhiều năm qua nó đã sớm hòa thành một thể với cô.
Nói cách khác, về sau cái Thanh Đỉnh này chính là pháp bảo riêng của Lâm Thanh Đàn.
Vừa trở thành tu luyện giả đã có một pháp bảo thần bí như vậy, đây là vận may mà vô số người nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Cả Lục Vân cũng nhịn không được ao ước mấy phần.
Hơn nữa Lục Vân suy đoán, có khả năng thiên phú y học cực cao của Lâm Thanh Đàn có liên quan đến Thanh Đỉnh này.
Đỉnh này bất phàm.
Quả nhiên như Lục Vân đã suy đoán, sau khi trải qua đau đớn ngắn ngủi thì rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã ổn định lại, vừa suy nghĩ thì trước mặt bỗng xuất hiện một Thanh Đỉnh cao cỡ nửa người.
Đó chính là bản phóng đại của Thanh Đỉnh trong đan điền của Lâm Thanh Đàn.
"Em trai, cái này. .. Cái này cũng quá thần kỳ!" Lâm 'Thanh Đàn khó tin mà trợn to đôi mắt.
Trước kia cô cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, tu võ giả là cái gì đó rất xa xôi, càng đừng nói đến tu luyện giả.
Lâm Thanh Đàn thật sự không nghĩ tới có ngày mình sẽ trở thành tu luyện giả, trở thành tu luyện giả thì thôi đi, mới ngày đầu tiên mà đã thu được một pháp bảo như vậy.
Khó mà tin nổi, cứ như cảnh trong cơ.
Nhưng chân khí trong cơ thể cô là thật, cái đỉnh trước mặt cũng là thật, tất cả đều là sự thật.
Lâm Thanh Đàn hít sâu mấy ngụm không khí tươi mát mới làm bộ ngực nổi sóng chập trùng bình ổn lại.
Lục Vân nói: "Chị hai, cái Thanh Đỉnh này có lai lịch không rõ, nhưng không khó nhìn ra là một pháp bảo quý. giá, chị nên tranh thủ nhận lấy đi, về sau đừng tuỳ tiện khoe khoang trước mặt người khác."
Người thường không có tội, tội là dám mang thứ cao hơn thân phận của mình.
Có một pháp bảo là phúc phận, nhưng nếu như quá rêu rao thì rất có thể sẽ đưa tới họa sát thân.
Nhất là dạng pháp bảo từ nhỏ đã được phong ấn trong cơ thể giống như của Lâm Thanh Đàn, trừ phi cô chết, nếu không cái Thanh Đỉnh này không thể nhận chủ nữa.
Nói cách khác, một khi cái Thanh Đỉnh này bị người ta để mắt tới thì cho dù Lâm Thanh Đàn muốn bỏ nó để giữ mạng cũng không được, đối phương nhất định sẽ đẩy cô vào chỗ chết để Thanh Đỉnh trở về trạng thái không chủ lần nữa.
Có lợi cũng có hại, họ không thể không cẩn thận.
Lâm Thanh Đàn gật đầu và nói: "Yên tâm đi em trai, chị không phải loại người thích khoe khoang, đâu có giống em mà cầm một thanh kiếm đi rêu rao khắp nơi."
Nghĩ lại ngày trước vào thời khắc Lục Vân hiện thân ở hải vực Thái Bình Dương thì Ngự Linh Thần Kiếm cũng theo sát mà tới, chém vào mặt biển như chia biển thành hai phần, quả thực là quá phô trương.
Hiện tại hắn còn quay ngược lại giáo dục mình.
Lâm Thanh Đàn tức giận trừng Lục Vân một cái, rất nhanh đã cất Thanh Đỉnh vào đan điền.
Lục Vân sờ sờ mũi rồi cười hắc hắc và nói: "Em chỉ muốn khí thế hơn một chút thôi, không phô trương thì làm sao thể hiện ra sự uy phong bá đạo của Vân Thiên Thần Quân chứ!”
"Đúng rồi đúng rồi, em trai uy phong bá đạo nhất, chắc em năm hiểu phương diện này nhất.” Lâm Thanh Đàn mập mờ nháy mắt mà nói.
Lục Vân than nhẹ một tiếng, từ khi nào mà chị hai đơn thuần hiền lành đã trở nên dí dởm lầy lội đến vậy?
Vương Băng Ngưng, chị thật là nguồn cội của mọi tội ác!
Lục Vân đổ hết tội lỗi làm hư các chị lên đầu chị tư Ô Yêu Vương, lúc này hắn còn chưa ý thức được Côn Luân đã bắt đầu chấn động vì chiếc Thanh Đỉnh kia.
Mấy ngày sau, Lục Vân thu được lời mời đến từ Đinh Văn Hoành, ông ấy mời hắn tham gia buổi tiệc thăng chức.
Đinh Văn Hoành thăng chức, từ phó viện trưởng. thành công chuyển thành viện trưởng.
Mặc dù Võ Minh đã làm sáng tỏ chuyện của nhà họ Doãn không liên quan đến Doãn Thu Thủy, nhưng vẫn không tránh được tin đồn, cho nên bà ấy chủ động đưa ra đơn từ chức.
Bà ấy vừa nghỉ việc thì cơ hội này cũng rơi xuống đầu Đinh Văn Hoành.
Đúng lúc Lục Vân cũng muốn đến kinh thành xem thử sau khi nhà họ Doãn ngã xuống thì thế cục sẽ ra sao nên đã chấp nhận lời mời của Đinh Văn Hoành.
Trong ngày diễn ra buổi tiệc thăng chức.
Qua ba lần rượu, Đinh Văn Hoành vui tươi hớn hở kéo tay Lục Vân mà nói: "Cậu Lục, cậu thật là phúc tinh của tôi, từ khi quen biết cậu không biết vì sao vận may của tôi đột nhiên sống lại."
Ông ấy lớn tuổi hơn và cũng dày dặn kinh nghiệm hơn Doãn Thu Thủy, chỉ có phương diện bối cảnh thì không bằng bà ấy.
Vì thế ông ấy mới làm kẻ đứng thứ hai thời gian dài như thế.
Mãi đến gần đây nhà họ Doãn đột nhiên xảy ra chuyện, Doãn Thu Thủy chịu áp lực quá lớn nên đành từ chức viện trưởng và tặng vị trí này cho Đinh Văn Hoành.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!