Nhiều người có mặt thực sự đã nhìn thấy bóng lưng của Lục Vân, nhận ra hắn chỉ là một chàng trai trẻ, nhưng họ không ngờ rằng hắn lại trẻ như vậy.
Uông Húc hai mươi bảy tuổi, gần bước sang hai mươi tám tuổi, dung mạo đã bắt đầu ra dáng đàn ông trưởng thành, tuy kiêu ngạo nhưng cũng không thiếu sự kiên định.
Lục Vân so với anh ta, hiển nhiên non nớt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên nghe nói thanh niên này dám hẹn Uông Húc đánh nhau, bọn họ còn tưởng rằng hắn cũng cùng tuổi với Uông Húc, hoặc trẻ nhất không dưới hai mươi lăm tuổi.
Ai ngờ sự thật lại năm ngoài sự mong đợi của mọi người.
"Có lẽ chỉ vì còn trẻ nên háo thẳng, thiếu suy nghĩ, không biết sợ hãi!" Có người nói như thế.
Những người bên cạnh nghe vậy, cảm thấy quả thực cũng có lý, bởi vì chỉ có thanh niên cường tráng mới dám đi khiêu chiến với thiên tài Uông Húc, thậm chí còn dám ký vào giấy chứng nhận sinh tử, cái này rõ ràng là đi tìm cái chết mà.
Vậy mà Lạc tiên tử cũng không ngăn cản hắn. Giờ mới để ý.
Tại sao dịp quan trọng như vậy mà Lạc Ly lại không tới?
Mọi người đã đưa mắt tìm kiếm Lạc tiên tử vô số lần nhưng vẫn không hề tìm thấy cô đâu.
Tuy ở đây có rất nhiều người, có thể nếu đổi thành người khác vào thì rất có thể sẽ lẫn hẳn vào đám đông, nhưng Lạc tiên tử thì không thể nào, cô ấy rực rỡ như vậy, nếu có đến thì không thể nào không có người chú ý tới được.
Thực sự kì quái.
Phải chăng vì cô yêu chưa đủ sâu đậm nên không quan tâm đến sự sống chết của chàng trai này?
Rất có thể là vậy.
Bọn đàn ông không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tại thời điểm này.
Trung tâm của võ đấu.
Uông Húc nhìn hai tay trống không của Lục Vân, hỏi: "Vũ khí của anh đâu?"
Vì là ván cờ sinh tử nên hai bên đều phải phát huy 100% sức chiến đấu. Vũ khí, ám khí, đan dược... Gì cũng được miễn là có thể nâng cao sức chiến đấu của họ thì đều có thể được sử dụng tất cả mọi thứ.
Uông Húc mang đến một viên thuốc có thể tạm thời nâng cao tu vi của mình, nhưng mà giờ anh ta không uống.
Bởi vì không cần thiết.
Anh ta nghĩ đây chỉ là một trò chơi mà anh có thể đơn phương nghiền áp đối phương.
'Về phần thanh kiếm trong tay anh ta cũng là tiện tay cầm theo, thấy Lục Vân không mang theo gì thì không khỏi tò mò hỏi.
Lục Vân lắc đầu nói: "Tôi quen dùng tay không đánh nhau rồi."
Đương nhiên Lục Vân cũng có vũ khí, hơn nữa còn là một thanh tuyệt thế kiếm, năm năm trước lão đạo sĩ đã đưa cho hắn. Lần đầu tiên hắn sử dụng là khi bước vào chiến trường ở biên cương.
Tuy nhiên, Lục Vân rất hiếm khi sử dụng nó.
Không phải là không giỏi dùng, mà chỉ thích giấu đi làm đồ chơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!