Tiền là thứ tốt.
Nhưng đối với các đại lão trong giới võ tu , tiền chẳng khác gì nước chảy. Bọn họ chỉ cần ngồi một chỗ, ngoắc tay một cái là có vô số nhà hào môn đưa tiền đến tận cửa.
Bạch Long Vương chính là như thế.
Hàng năm, Đàm gia sẽ chủ động gửi một số tiền lớn đến cho ông ta, phụng dưỡng ông ta giống như bồ tát sống.
Tất cả những điều này là vì Bạch Long Vương là một tôn giả cảnh.
Để có chỗ đứng tại thủ đô, những thế gia hào. môn hoặc là có quan hệ mật thiết với tổng bộ Vũ Minh, hoặc là bỏ ra rất nhiều tiền để phụng dưỡng tôn giả giống như Đàm gia.
Hóa Cảnh Tông Sư ở nơi này không có nhiều.
Trong khi đó, tại một trang viên rộng lớn.
Đàm Trí Minh đưa Lý Lộ tới thăm Bạch Long Vương. Từ lúc bước vào cổng trang viên, họ phải đi bộ hơn 40 phút mới đến dinh thự nơi Bạch Long Vương ở.
Điều này không nói quá tí nào.
Để bày tỏ lòng kính trọng với Bạch Long Vương, hai người Đàn Trí Minh hoàn toàn không dám lái xe vào trang viên nên chỉ có thể đi bộ suốt quãng đường.
Cũng chẳng có gì lạ khi Đàn Trí Minh cẩn thận như thế.
Thế gia hào môn như bọn họ đã tới và bám rễ tại thủ đô từ khi tổ tiên còn uy phong. Thế nhưng kể từ khi khi tổ tiên qua đời, uy danh của gia tộc sẽ không còn như trước nữa. Nếu như lúc này không kịp thời tìm chỗ dựa, e rằng sớm muộn gia tộc sẽ bị sụp đổ.
Hiện tại, Bạch Long Vương chính là cái đùi lớn của Đàm gia.
Nên đương nhiên là Đàn Trí Minh vô cùng cung kính.
“Tu đạo giả.”
Sau khi nghe Lý Lộ thuật lại mọi chuyện, Bạch Long Vương không khỏi cười lạnh một tiếng.
Tu đạo giả có sở trường về mặt đạo pháp. Có lẽ họ mạnh hơn tu võ giả ở giai đoạn đầu nhưng sau khi đạt đến hóa cảnh, tu võ giả hoàn toàn không để tu đạo giả vào mắt.
Huống chỉ đối phương mới hơn 20 tuổi, đạo pháp có thể mạnh tới mức nào?
Bạch Long Vương đường đường là tôn giả một phương, còn mạnh hơn cả Hóa Cảnh Tông Sư nên hiển nhiên ông ta không để Lục Vân vào mắt.
Xin ông ta ra tay chẳng khác nào xúc phạm ông ta.
Bạch Long Vương liếc nhìn Đàm Trí Minh với vẻ khinh thường, nói: “Cậu xác định muốn mời tôi đối phó với một tên tu đạo giả?”
Bạch Long Vương lấy tiền của Đàm gia, không phải để làm vệ sĩ nhưng vẫn lấy một cách rất chính đáng. Hay nói cách khác, Đàm gia bỏ tiền ra phụng dưỡng tổ tông.
Hơn nữa, không phải lúc nào Bạch Long Vương cũng ra tay giúp đỡ Đàm gia.