“Sao hai đứa lại nhìn chị như vậy? Vừa rồi chị nói gì sai sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Diệp Khuynh Thành có chút bối rối, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
'Vương Băng Ngưng tặc lưỡi, kinh ngạc nói: “Chị cả, chị đỉnh thật. Kỹ năng diễn xuất của chị còn giỏi hơn cả em sáu. Sao chị không tiến vào giới giải trí như em sáu nhỉ?”
Rõ ràng Diệp Khuynh Thành là người nói ra nhưng bây giờ cô lại giả vờ vô tội như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng là giỏi.
Diệp Khuynh Thành nhíu mày: “Chị thật sự không hiểu em đang nói gì.”
Vẫn còn giả vời
Vương Băng Ngưng không thể nhịn được nữa, quyết định vạch trần Diệp Khuynh Thành: “Vừa rồi chị nói rằng để em cho tiểu Lục Vân uống nước đó, không phải là chị nói lái sao?”
Lúc này, Diệp Khuynh Thành mới ý thức được câu nói đó có vấn đề, cô giải thích: “Chị đang nói đến nước muối sinh lý, loại nước dùng cho bệnh nhân trong bệnh viện ấy. Em đang nghĩ gì vậy?
Hóa ra là vậy. Lục Vân thở phào nhẹ nhõm. Hẳn nói mà làm sao một người trong sáng như chị Khuynh Thành lại
nói lái mà không có lý do!
'Vương Băng Ngưng cũng nói: “Xem ra là do em hiểu lầm, em lại còn tưởng rằng...”
“Tưởng sao cơ?”
“Ha ha...”
Vương Băng Ngưng nở nụ cười kỳ quái, đột nhiên ghé vào tai Diệp Khuynh Thành thì thầm vài câu. Giây tiếp theo, Diệp Khuynh Thành trợn to hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Không ngờ em tư lại là người đen tối như vậy, lại còn liên tưởng đến ý đó.
Diệp Khuynh Thành lập tức khiển trách: “Vương Băng Ngưng, cả ngày trong đầu em suy nghĩ cái gì vậy!”
Thứ đó có mặn không?
Rõ ràng là không màu không mùi...
Dừng lại!
Diệp Khuynh Thành vội lắc đầu, cô véo tai Lục Vân và nói: “Không nói đến vấn đề tư tưởng của Vương Băng Ngưng không trong sáng, thế vừa rồi em nghĩ đó là gì?”
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Lục Vân, rõ ràng suy nghĩ của hắn với Vương Băng Ngưng giống nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!