Đội lính đánh thuê nước Nam Ngư phát hiện bọn họ đã dính vào đại họa.
Theo lý thuyết, bọn họ chỉ đuổi giết mấy phóng viên trong biên giới nước Nam Ngư, căn bản không liên quan gì đến Thiên Sáp Điện cả.
Nhưng hiển nhiên tình huống trước mắt còn phức tạp hơn tưởng tượng của họ, Thiên Sáp Điện đang đuổi theo không bỏ!
Chẳng lẽ trong những người vừa rồi họ bản chết hoặc là đả thương có ai là thành viên quan trọng của Thiên Sáp Điện sao?
Nếu không vì sao Thiên Sáp Điện lại trùng hợp đuổi đến để cứu giúp?
Chỉ có một cách giải thích, đó chính là Thiên Sáp Điện đã sớm biết tin họ đang đuổi giết mấy phóng viên này, mà đám người kia lại có tác dụng rất quan trọng đối với Thiên Sáp Điện.
Đám lính đánh thuê luống cuống.
Nếu tổ chức tu võ giả làm thế giới nghe tiếng đã sợ vỡ mật này lại đánh đến thủ đô nước Nam Ngư tiến hành tạo áp lực thì chắc không cần Thiên Sáp Vương ra tay, cao tầng nước Nam Ngư sẽ tự giải quyết luôn bọn họ.
Không ở lại nước Nam Ngư được nữa, đây là suy nghĩ nhất trí của bọn họ.
Nhưng đây là chuyện sau đó, hiện tại điều họ phải suy xét là làm sao sống sót trước đợt đuổi giết của Thiên Sáp Điện.
Đáng được ăn mừng chính là, họ rất quen thuộc với mảnh rừng mưa này, cho nên dù đối phương rất đáng sợ, họ vẫn có thể lợi dụng ưu thế địa hình để ẩn nấp.
Lúc này, một bóng người khủng bố đang điên cuồng lao tới.
Khoảng cách càng gần, Lục Vân càng có thể cảm ứng được dao động của pháp trận ý niệm, cuối cùng hẳn thành công nhảm thẳng đến vị trí của 'Vương Băng Ngưng.
“Chị tư!"