Đương nhiên Sở Dao hiểu được ý của Lục Vân, lông mày nhăn lại một cái, nhưng vẫn vùng vẫy nói: "Em hiểu cái gì, sư phụ chị nói, cái này kêu thiên phú dị bẩm, nếu cứ như chị hai, nói không chừng vừa vào tới cửa mộ đã bị ngực làm kẹt lại rồi!"
"Nhỏ chính là nhỏ, không nên tìm lý do." "Là Thiên phú dị bẩmlI " "Là nhỏ."
Lục Vân nói xong còn duỗi ra một đầu ngón tay chọc chọc.
Hành động này là để chị năm nhận ra chỗ còn thiếu của mình, muốn cô dũng cảm thừa nhận sự thật.
Mặt mày Sở Dao nhất thời tối sầm, mặt cười lạnh nói: "Chị nói thiên phú dị bẩm chính là thiên phú dị bẩm, em còn dám nói nữa, chị... chị liền đánh chết em đó Tiểu Lục Vân!!"
Nói xong thân thể yêu kiều của cô nhoáng lên một cái, giống như một một con cọp cái, mạnh mẽ xông về phía Lục Vân.
Đồng thời trong tay còn xuất hiện một viên linh đang kỳ quái, đinh linh linh lay động, một vòng sát khí lập tức cän về phía Lục Vân.
"Hôm nay chị sẽ cho em thưởng thức sự lợi hại của sưu hồn linh này, hừ!"
Sở Dao ngạo kiều hừ một tiếng, ra tay thật sự không lưu tình chút nào.
Hai mắt Lục Vân híp lại, trong ánh mắt toát ra vẻ đăm chiêu.
Hảẳn đã nhìn ra, chị năm thật sự không phải người tu luyện, mà là một người tu đạo.
Phải nên nói là người của Thiên Đạo Tông, chủ yếu đều là người tu đạo, kể cả lão đạo sĩ không trách nhiệm của Lục Vân cũng vậy.
Cho nên ở mười năm trên chân núi kia, cái mà sư phụ truyền thụ cho Lục Vân cũng chỉ có y thuật cùng linh pháp, cái thần công không tên để hắn biến thành người tu luyện kia, cũng chỉ là một quyển bí tịch lão đạo sĩ cho hắn, toàn bộ nhờ chính bản thân hẳn tự mình tu luyện thành.
Mà sau khi Lục Vân học thuộc lòng hết quyển thần công không tên kia, lão sư phụ cũng đã đốt sạch quyển bí tịch đó.
Đồng thời.
Lục Vân cũng nhìn ra nguyên nhân chị năm thu thập tà linh khí, bằng cách sưu hồn linh, thứ có thể căn nuốt sạch tà linh khí bên trong tà sát chỉ khí, chuyển hóa thành sức mạnh của mình.
Thú vị.
Lục Vân lộ ra vẻ mặt khôi hài, khi Sở Dao điều khiển Sư hồn linh để tấn công, hắn đột nhiên mở. miệng và phun ra ba chữ lớn: "Phi ki tràng."