Kỳ thật ngay khi Hầu Dũng quyết định muốn thẳng tay giết Khương Thiên Viễn thì Lục Vân cũng đã nổi lên sát tâm với hắn ta.
Người này quá tàn nhẫn quá tuyệt tình, vừa thấy là biết không phải thứ gì tốt lành, vậy thì Lục Vân chỉ có thể càng ác độc càng tuyệt tình hơn hắn ta.
Giết hắn ta không cần thương lượng!
Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, hai mắt mọi người cũng trừng thật lớn giống như Hầu Dũng đã chết đi.
Nhưng trong mắt Hầu Dũng tràn ngập hoảng sợ, mà trong mắt họ lại đầy kinh hãi. Thật là nằm mơ cũng không dám tin chuyện xảy ra trước mắt.
Thanh niên không biết từ đâu chui ra này lại trực tiếp giết chết Hầu Dũng như vậy! Hơn nữa còn giết ngay trước mặt chấp sự Võ Minh!
Không thể dùng từ cuồng vọng mà phải dùng kẻ điên để hình dung hắn, một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi!
Bọn họ đã xem nhẹ một điều, đó chính là vì sao. Lục Vân còn trẻ như vậy lại có thể giết chết Hầu Dũng tu vi Hoá Cảnh dễ như trở bàn tay, cảm giác đơn giản giống như bóp chết một con kiến.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là thằng ranh này điên rồi! Làm vậy là đối nghịch với Võ Minh!
“Nhãi ranh! Lão phu muốn bầm thây mày ra vạn mảnh!!” Ở hướng Hầu gia, một bóng người bỗng gào rống xông lên đài đá, toàn thân tràn ngập sát ý khủng bố.
Đó là Hầu Vân Sơn, lão tổ tông của Hầu gia.
Ông ta sắp điên rồi, nhưng là tức đến điên, hai mắt đã phủ kín tơ máu đỏ tươi, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Lục Vân.
Hầu Dũng là hy vọng của Hầu gia bọn họ, họ nghỉ ngơi dưỡng sức mấy chục năm là vì chờ có ngày quay trở lại Kim Lăng.
Nhưng ngay hôm nay, hy vọng của Hầu gia bị một tên côn đồ cả gan làm loạn không biết từ đâu xuất hiện bóp chết.
Sao Hầu Vân Sơn có thể không điên?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!