Chừng năm phút sau, Lục Vân về tới phòng học, lúc này đầu nhím đã rời đi. Vừa rồi mất mặt như vậy, sao cậu ta còn mặt mũi ở lại phòng học này.
Lục Vân chờ đợi một hồi, bọn sinh viên lục tục tiến vào phòng, thử ngửi ngửi một cái, xác định trong phòng đã không còn mùi thì mới đi vào ngồi xuống, chẳng qua khu vực vừa rồi chung quanh đầu nhím đã không còn ai dám đặt chân.
Có cần khoa trương như vậy không?
Trôi qua thêm hai ba phút, sinh viên nên trở về cũng đã trở lại, đại khái chừng 70%, Lục Vân rất vừa lòng với kết quả này, vì họ đều tự nguyện trở về, chứng minh đa số đã tán thành Lục Vân, hơn nữa bọn họ còn kích động nói: “Thầy ơi, có thể dạy tụi em phi châm không?"
Xem ra ai cũng có một giấc mộng võ hiệp.
Lục Vân lại cười lắc läc đầu: “Phi châm không phải ai cũng học được, chỉ có những người cốt cách thanh kỳ, hơn nữa phải đẹp trai mới có cơ hội thành công, cái đầu là điều kiện tiên quyết, cái sau là điều kiện tất yếu."
"Thầy hư hỏng thật là tự sướng quá!" Bọn sinh viên cười vang, không khí rất vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác buồn tẻ như đi học ngày thường.
Đây là sức hút cá nhân của Lục Vân.
Xem đi, cả bục giảng đều đang sáng bừng lên!
Trâu bò plus!
Thấy mọi người đều cảm thấy hứng thú với phi châm, Lục Vân lập tức mở rộng đề tài tới phương diện châm cứu, hơn nữa còn gọi một nữ sinh mất ngủ nghiêm trọng lên bục giảng, nói muốn biểu thị châm cứu cho cô.
Nữ sinh do dự nói: “Thầy, chắc thầy không đối phó em như đối phó với bạn trước đúng không? Em là con gái, da mặt rất mỏng, nếu mất mặt như vậy thì em sẽ bắt xe lửa rời khỏi thành phố trong đêm luôn đấy."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!