Lục Vân gật gật đầu, lập tức gọi Lâm Thanh Đàn tới và nói: “Chị hai, mấy ngày hôm trước không phải em mới dạy cho chị một bộ châm pháp ở chân mới sao, trùng hợp nơi này có một người bệnh để chị luyện tập.”
Lâm Thanh Đàn hơi do dự mà n y không tốt lắm đâu, chị còn chưa rành bộ châm pháp kia, chị cảm thấy nên luyện tập trên mô hình trước một thời gian.”
“Không có gì, ông lão này thích bị người ta đâm.”
Nghe Lục Vân nói thế, cơ bắp khóe mắt Tê Thương Lan đột nhiên giật giật.
Vì thế Tê Thương Lan được giữ lại, đành ngoan ngoãn làm người mẫu luyện châm cho Lâm Thanh Đàn, mà đám người Tề Minh thì ở tạm lại khách sạn gần đó, ngày nào cũng đi cùng Tê Thương Lan đến châm cứu.
Hiện tại Tê Minh cũng an phận, không dám tiếp tục đi quấy rầy Vương Băng Ngưng. Đương nhiên trước tình hình này, anh ta không an phận cũng không được, bằng không chờ chân Tề Thương Lan lành thì anh ta lại què, vậy thì rất khôi hài.
Ngày hôm đó, Tê Thương Lan lại đi vào Hạnh Lâm Đường, đúng lúc gặp được vợ chồng Diệp Hướng Vinh đi ra, nhìn thấy Khương Lam, ông ta lập tức ngẩn người mà nói: “Cháu là... Khương Lam?”
Ông ta đã không nhớ rõ, suy nghĩ thật lâu mới kêu ra tên của Khương Lam.
Khương Lam nghe thấy một ông lão ngồi xe lăn gọi tên mình thì lộ ra vài phần nghỉ hoặc, nhìn Tê Thương Lan và hỏi: “Ông là?”
Quen mặt, nhưng bà cũng không nhớ ra. Dù sao bả cũng đã rời khỏi Kim Lăng hơn hai mươi năm.
Tê Thương Lan cười khổ một tiếng, nhắc nhở: “Tề gia Kim Lăng.”
Nói đến Tề gia Kim Lăng, Khương Lam lập tức nhớ lại cái gì, mắt sáng lên và nói: “Bác là bác Tê?”
Tê Thương Lan gật gật đầu.
“Thì ra thật là bác sao, không nghĩ tới nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể gặp lại ở thành phố nhỏ bé như Giang Nam này”
Trước kia Khương gia và Tề gia Kim Lăng có quan hệ làm ăn, Tê Thương Lan cũng đi đến Khương gia rất nhiều lần và từng gặp Khương Lam, cho nên hai người xem như quen biết đã lâu.