Lục Vân đang giảng giải châm pháp cho Dư Hồng Văn ở Hạnh Lâm Đường thì đột nhiên nhìn thấy đám người Tê Minh đi về hướng bên này. Đại khái đã suy đoán ra mục đích bọn họ trở về, cho nên hẳn không có phản ứng gì, ngược lại Dư Hồng Văn lập tức tức giận.
“Hai con ruồi bọ đáng chết này còn dám trở về, tôi đi ra ngoài mắng chết bọn họi”
Dư Hồng Văn thổi râu trừng mắt, thậm chí nắm lấy một cây chổi, run run rẩy rẩy muốn đi ra ngoài chẳn cửa, không cho họ tiến vào.
Ông là một ông lão rất thù dai, đặc biệt là những kẻ dám bất kính với sư phụ, Dư Hồng Văn sẽ không chút nể nang mà kéo bọn họ vào sổ đen.
Rõ ràng cái tên Tê Minh và người đàn ông trung niên kia đã bị ông kéo vào danh sách đen.
Hừ, hai con ruồi làm người ta chán ghét này còn dám kêu người khác đến giúp đỡ, kêu thì thôi, còn gọi một ông lão ngồi xe lăn đến, xem thường ai vậy chứ?
Dư Hồng Văn hùng hổ bắt lấy cái chổi đi ra cửa, còn chưa kịp mắng đã thấy ông lão ngồi xe lăn đập một gậy vào đùi Tê Minh, quát: “Quỳ xuống!”
Thình thịch!
Tê Minh quỳ xuống.
Dư Hồng Văn ngẩn ra.
Hả...
Xem ra đám người này không phải về gây chuyện, mà là về xin lỗi, nhưng sao lại đột nhiên muốn xin lỗi, không phải trước đó nghĩ mình cao sang lắm sao?