Âu Dương Minh Hạo vô cùng khó chịu.
Không ngờ điểm phản kích cuối cùng mà anh ta tìm được lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy. Không chỉ vậy, anh ta còn để lại ấn tượng xấu cho Diệp Khuynh Thành.
Thật chán nản.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của anh ta, Khương Lam đành cười cho qua chuyện: “Tuy là hiểu lâm nhưng Minh Hạo cũng có ý tốt. Khuynh Thành, con đừng trách thắng bé.”
Diệp Khuynh Thành lười trả lời.
Cô chẳng buồn trách anh ta vì người này trước mặt cô chẳng khác nào không khí. Một người chẳng tồn tại thì có gì mà đáng trách.
Âu Dương Minh Hạo thật sự không thể ở lại nơi này nữa nên anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi. Khương Lam muốn giữ anh ta lại bởi vì Âu Dương Minh Hạo đi cùng bọn họ tới đây nên không lái xe. Thế nhưng anh ta lại nói răng bạn anh ta sẽ tới Giang Thành đón.
Nói xong, anh ta rời khỏi biệt thự với vẻ chán nản.
Diệp Hướng Vinh nhìn bóng lưng của Âu Dương Minh Hạo rồi khẽ lắc đầu, ông cảm thấy hơi thất vọng.
Vừa rồi Khương Lam đã rất vất vả giúp Âu Dương Minh Hạo giải vây. Nếu như thăng bé biết điều thì lẽ ra nên ngồi xuống nhẫn nhịn một chút rồi sau đó rời đi cùng bọn họ. Còn nếu như rời đi vào lúc này sẽ chỉ càng khiến cho người ta cảm giác rắng mục đích thăng bé tới đây lần này là để phá hủy mối quan hệ giữa Diệp Khuynh Thành và Lục Vân. Thấy thất bại, lập tức xấu hổ rời đi.
Quá nhỏ nhen sẽ chỉ càng khiến khác thêm chán ghét.
Xem ra con trai của ông bạn vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm!
Trong lòng Diệp Hướng Vinh thở dài nhưng sau đó ông cũng không lo lắng nữa bởi vì ông đã nhận được một tin tức tốt đó là Lục Vân sẽ châm cứu trị liệu cho ông.
Khi biết tin này, Khương Lam còn vui mừng hơn cả ông.
Diệp Khuynh Thành nghỉ ngờ hỏi: “Ba, ba có chuyện gì thế?”