Lôi Áo xua tay, cười nói: “Không phải hai ngày nữa là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ba ông sao? Nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi không nhận được thư mời. Đến lúc đó không nhận được thiếp mời mà lại đến thì thật xấu hổ nên chúng tôi nhất trí quyết định đến chúc mừng ông cụ trước.”
Đến chúc mừng trước?
Mọi người trong Trần gia ngơ ngác.
Trần Bình nói với vẻ mặt âm trầm: “Tôi chưa từng nghe nói có quy tắc chúc mừng trước. Nếu như dám giở trò thì hôm nay.
bất cứ ai cũng đừng hòng rời khỏi Trần gia”
“Ha ha, không không, ông không thấy chúng tôi mang quà tới sao?”
Lôi Áo mỉm cười và võ nhẹ vào chiếc hộp khóa màu bạc. trong tay.
Thông thường, chiếc hộp khóa bạc này được sử dụng để cất giữ tiền.
Lễ nào...
Dường như Cố An Kỳ đoán ra được điều gì đó, cô ta cười lạnh nói: “Giang Nam Vương, nếu như muốn lấy lòng Trần gia chúng ta thì cứ nói thẳng, không cần lấy cớ chúc thọ 60 tuổi của ông cụ làm cái cớ đâu.”
Lấy lòng?
Mọi người trong Trần gia nhìn Cố An Kỳ với vẻ khó hiểu.
“Không sai.”
Cố An Kỳ đẩy chiếc kính gọng vuông màu hồng trên sống mũi, phân tích đầy vẻ tự tin: “Chiều nay có một đám người đến đập phá tòa soạn của chúng ta nhưng đã bị chú An dạy cho. một bài học, sợ tới mức không dám thở mạnh.”
“Sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của chú An, chắc chẳn vì quá sợ hãi nên bọn họ đến đây đưa tiền nhưng lại không tìm được cách qua mặt nên kiếm cớ nói rằng tới đây tặng quà mừng thọ.”
“Hơn nữa, mục đích bọn họ làm như vậy chẳng qua là vì muốn chú An cho bọn họ một con đường sống vì dù sao trong khoảng thời gian ngăn nữa, Trần gia chúng ta nhất định có thể độc chiếm toàn bộ Giang Thành. Vì thế nếu như bây giờ bọn họ không đến lấy lòng thì trong tương lai, bọn họ sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào khác nữa”
Lời phân tích của Cố An Kỳ rất đơn giản, nghe cũng rất hợp lý nên mọi người trong Trần gia đều gật đầu đồng ý.
Trần Bình cũng khế gật đầu và nhìn Cố An Kỳ với vẻ tán thưởng. Cô con dâu này rất thông minh lanh lợi, chưa từng làm ô nhục thành danh của Trần gia.
Gòn Trần An đứng bên cạnh lại khinh thường cười nhạo.
Vốn tưởng răng Giang Nam Vương này là người cứng cỏi, không ngờ mới chỉ ra tay trước mặt ông ta một chút đã khiến ông ta sợ như vậy.
Chiến đấu ở đất nước này quá dễ dàng, chẳng thú vị chút nào.
Chỉ nghe Trần An đắc ý nói: “Nếu như các người đã cầu xin tha thứ thì tôi sẽ ngoại lệ lần vậy. Sau khi chuyển tất cả tài sản của các người cho Trần gia, tôi sẽ để các người tiếp tục ở lại Giang Thành.”
Nghe giọng điệu của Trần An, tựa hồ ông ta đã coi mình trở thành Giang Thành Vương. Cũng chính ông ta đã từng nói rằng Trần An, ông ta chính là Giang Thành Vương.
Người tu võ luôn có sự tự tin này.
Tuy nhiên vẻ mặt của Lôi Áo cùng với những người khác. lại lộ vẻ kỳ quái.
Lấy lòng?
Cúi đầu xin xỏ?
Trần gia quá tự tin rồi!
Lúc này, Trần Bình đã nhận lấy những chiếc hộp khóa bạc. từ Lôi Áo và những người đi cùng. Ngay khi mở ra, sắc mặt của ông ta thay đổi rõ rệt.
Minh tệ*!