Mạc Thanh Uyển cảm thấy vô cùng chua xót.
Sự đối xử này quá khác biệt.
Lúc Lục Vân nhìn thấy cô thì chỉ tỏ vẻ lễ phép khách sáo mà thôi.
Nhưng nhìn thấy Vương Băng Ngưng thì như thay đổi thành một người khác vậy, vô cùng cưng chiều.
Hai người có vẻ ngoài tương tự, đều rất xinh đẹp nhưng lại bị Lục Vân đối xử khác biệt như vậy khiến Mạc Thanh Uyển cảm thấy không cân bằng.
Lữ Khinh Nga nhìn thấy cảnh này thì thầm hò hét trong lòng: Làm tốt lắm. Không có người đàn ông nào có thể chống cự lại một yêu tinh vừa xinh đẹp vừa dính người như thế.
“Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?”
Mạc Thanh Uyển phát hiện dấu tay trên mặt Lữ Khinh Nga, cô ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, không sao, vừa rồi mẹ tự tát mình ấy mà.” Lữ Khinh Nga hơi xấu hổ.
“Tự tát mình?”
Mạc Thanh Uyển càng thêm ngạc nhiên, từ khi nào mà mẹ cô lại có sở thích tự ngược vậy?
Xuyên qua bả vai của Lục Vân, Vương Băng Ngưng cũng nhìn thấy dấu tay đỏ tươi kia, lập tức trèo xuống người hắn, hung dữ nói: “Tiểu Lục Vân, em vừa làm gì mẹ chị vậy?”
Cô sẽ không tin chính mẹ mình tự tát bản thân.
Cho dù tự tát, khẳng định cũng liên quan đến Lục Vân.
Lục Vân nhìn chằm chằm cô nàng này, thầm nghĩ biến sắc nhanh thật, hắn giả vờ buồn rầu: “Haizz, quả nhiên dù thế nào cũng không hơn được quan hệ huyết
thống.”
“Đừng diễn nữa, nếu mấy dấu tay này xuất hiện trên mặt em thì chị còn dữ hơn nữa kìa."
“Nói mấy lời này trước mặt mẹ chị, thật sự ổn chứ?” “Có gì mà không ổn, không ai được phép đánh em!” Nghe những lời này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Lục Vân xoa đầu Vương Băng Ngưng, khen ngợi cô: “Chị đúng là đứa con có hiếu mà.”
“Đúng vậy... Tiểu Lục Vân, em tìm đánh hả?”