Mạc Phàm không thể phân tâm cảm thụ bàn tay mềm mại của ngườ con gái, anh cẩn thận quan sát trạng thái đối phương, sau đó nhằm mắt lại.
Nguồn lực xao động trong cơ thể Hạ Thiên Kỳ bät đầu dần dần trở nên an tĩnh lại, như thể gặp phải một sinh vật cấp cao hơn trên chuỗi thức ăn, không chỉ ngừng tạo sóng, mà còn tỏ ra rất ngoan ngoãn, chậm rãi hướng về phía cánh tay Hạ Thiên Kỳ.
Ngay sau đó, làn sóng nguyên lực lớn này thông qua lòng. bàn tay của Hạ Thiên Kỳ rót vào lòng bàn tay của Mạc Phàm, rồi biến mất trong cơ thể anh ta.
Những nguồn sức mạnh mà Hạ Thiên Kỳ không thể hấp thu, lại giống như những hạt nước nhỏ, chảy vào biển cả vô. tận.
Hạ Thiên Kỳ cũng dần dần bình tĩnh lại, cơ thể đã ổn định hơn, không còn hơi thể dồn dập như trước nữa. Rất nhanh. chìm vào giấc ngủ sâu vì kiệt sức
Mạc Phàm đứng dậy, cảm thụ một chút trạng thái thân thể, sau đó lắc đầu, lẩm bẩm: "Thương thế khó hiểu này ở Haider, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn toàn khôi phục. ”
Thừa dịp Hạ Thiên Kỳ đang ngủ say, Mạc Phàm gọi đi một cuộc gọi.
Điện thoại vừa mới quay số ra, bên kia liền lập tức kết nối.
Một giọng nữ mềm mại dễ chịu từ ống nghe truyền đến: "Tôi còn tưởng rằng cả đời anh sẽ không gọi điện cho tôi."
“Giúp tôi một việc” Mạc Phàm nói thẳng vào vấn đề, nhưng lời nói có chút... lạnh lùng và cứng nhắc.
“Giọng điệu nhờ vả người khác mà lạnh lùng như vậy hả?
Tôi không thích đâu” Người phụ nữ khẽ cười: “Anh không thể dịu dàng một chút sao?”
“Không thể!” Mạc Phàm lạnh lùng đáp. “Tại sao?”
“Lập trường bất đồng, không cần thiết!” Mạc Phàm trong mắt tựa hồ lóe lên rất nhiều thuốc súng cùng chiến hỏa, biểu tình cũng lạnh hơn.
Có vẻ như người phụ nữ ở đầu dây bên kia đã từng mang đến cho Mạc Phàm một hồi ức không tốt lăm.
Người phụ nữ kia lại mở miệng lần nữa, đối với lời nói của Mạc Phàm cũng không có tức giận, ngược lại trong giọng nói mang theo ý đùa cợt:
"Cho tới nay anh chưa từng gặp qua tôi, sao biết chúng ta bất đồng? Hay là anh thử cùng đi với tôi nhé?”
“Tôi không có hứng thú đi theo con đường của cô” Thanh âm của Mạc Phàm vô cùng lãnh đạm:
“Trừ khi những gì trong quá khứ có thể thay đổi, nếu không chúng ta không thể làm bạn!”
“Ha ha” Đầu bên kia rốt cuộc cười lạnh hai tiếng: “Vậy nếu tôi không giúp anh thì sao?”