Trong mắt cô gái này tràn đầy bát quái!
Đối với việc này, Cơ Ngưng Vũ cũng không hề có kinh nghiệm ứng phó, cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Hai ba năm qua, bởi vì nàng che dấu cực tốt, cho nên, cho dù Mộ Mộc ngày đêm ở bên cạnh nàng, cũng không phát hiện trên người sư phụ có vết thương nào.
Tuy rằng sư phụ có đôi khi sắc mặt tái nhợt, nhưng Mộ Mộc cũng không nghĩ nhiều, dù sao chính mình mỗi tháng cũng không thoải mái mấy ngày.
Cho nên, Cơ Ngưng Vũ nói nàng bị thương, Mộ Mộc sẽ Tin sao?
Mộ Mộc đi đến bên cạnh Cơ Ngưng Vũ ngồi xuống, vươn tay sờ sờ đùi đối phương một cái, cười hì hì hỏi:
"Sư phụ, hiện tại thương tích của người đã khỏi chưa?”
“Nhờ Mạc Phàm, vết thương cũ đã tốt hơn nhiều rồi." Cơ Ngưng Vũ không dấu vết đem tay Mộ Mộc đang đùa giỡn lưu manh kéo ra, thản nhiên nói:
"Ngươi không cần suy nghĩ nhiều.”
"Sư phụ, ta làm sao có thể suy nghĩ nhiều chứ" Mộ Mộc ôm cánh tay Cơ Ngưng Vũ:
“Dù sao ta cũng không đành lòng nhìn thấy ngươi cả ngày cô đơn. Tìm một người thích hợp yêu... không, là đến chữa thương, cũng hợp ý của ta nha.”
Cơ Ngưng Vũ suýt nữa hộc máu.
Rất hiển nhiên, trong thời gian ngăn nàng không có cách nào giải quyết được hiểu lầm này.
Dừng lại một chút, Mộ Mộc lại nói:
"Sư phụ, dù sao ta thực chất cũng không có quan hệ gì với Mạc Phàm. Người nhất định không nên có bất kỳ áp lực tâm lý nào, cùng lắm thì, hai người chúng ta cùng chung một người đàn ông cũng rất tốt nha..."
Thực sự ngày càng vượt quá giới hạn rồi!
Cơ Ngưng Vũ mặt không biểu tình, nhưng trên mặt vẫn là đỏ bừng: "Đừng nói nhảm, chuyện này căn bản không phải ngươi nghĩ lung tung.”
“Ta không có suy nghĩ lung tung nha" Sau đó, Mộ Mộc. chớp chớp mắt Mạc Phàm một cái:
"Bạn trai của tôi, lần này tôi đạp cửa vào, có phải là quấy rầy chuyện tốt của anh rồi không?”
Thời điểm nói lời này, Mộ Mộc còn có chút tiếc hận, nếu như mình chậm vài phút mới đạp cửa, có phải hay không nhìn thấy hình ảnh càng thêm bạo bạo đây?
Hừ, đến sớm rồi!
Trên trán Mạc Phàm có thêm mấy đường hắc tuyến, hẳn cười lạnh hai tiếng: