"Vậy thì không được, tôi đã có vị hôn thê từ bé rồi” Mạc Phàm cười nói.
“Vậy nói tôi biết hôn thê của anh là ai đi, tôi đi đào gốc tường của cô ấy” Mộ Mộc thẳng thản.
"Cô ấy tên là Tô Khuynh Thành, đã nhiều năm không gặp." Mạc Phàm trực tiếp nói ra cái tên này.
“Lần cuối cùng anh nhìn thấy vị hôn thê từ của mình là khi nào?” Mộ Mộc cười cười, hiển nhiên là không tin, cho rằng
Mạc Phàm nói nhảm.
"Đại khái là lúc tôi và Tô Khuynh Thành đều mặc quần lót"
"Đầu mặc quần lót? Anh đúng thật lưu manh..." Mộ Mộc. nói đến đây, đột nhiên dừng lại, trên mặt tươi cười đông cứng lại!
"Anh vừa nói ai?"
“Tô Khuynh Thành!”
“Tô Khuynh Thành?” Trong ánh mắt Mộ Mộc bắt đầu lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó có thể tin:
“Ý anh là Khuynh Thành tiên tử kia?”
"Đúng vậy đó, chính là Khuynh Thành tiên tử kia đó. Bố của cô ấy tên là Tô Dật Thiên, à không... Tô Hạo.” Mạc Phàm đáp.
“Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ cho rãng hẳn đang nói láo. Nhưng mà anh...”
Mộ Mộc chậm lại một chút, nhưng cũng không ra vẻ tin hay không mà nói:
“Dù sao góc tường của Khuynh Thành tiên tử có lẽ cũng không dễ đào như vậy.”
Hiếm khi thấy Mộ tiểu thư thở dài. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia thất vọng, không biết có phải là diễn kịch hay không.
Mạc Phàm đã lâu không ở trong nước, vì vậy thực sự không hiểu người vị hôn thê từ bé của mình có ảnh hưởng đến mức nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!