Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Tiêu Viễn

Hơn mười phút sau, Tiêu Viễn đến trước cửa bộ phận an ninh, nở nụ cười thân thiện, đẩy cửa ra. 

Trong văn phòng, một thanh niên gầy gò mặc đồng phục bảo vệ đang ngồi cúi đầu chơi game trên điện thoại, nghe thấy tiếng động, cậu ta giấu điện thoại xuống, lo lắng nhìn Tiêu Viễn: “Anh, anh là ai?” 

“Chào cậu, tôi là Tiêu Viễn, tôi đến tìm trưởng bộ phận an ninh để báo danh”. 

“À, anh là Tiêu Viễn à? Chào anh, tôi là Đinh Lực, mọi người đều gọi tôi là Đinh Tử”, thanh niên gầy gò vội đứng dậy, hơi mất tự nhiên. 

Tiêu Viễn cười nói: “Đinh Lực? Anh cả của cậu Hứa Văn Cường đâu?” 

“Ha ha”, Đinh Lực gãi đầu, gương mặt hiện lên vẻ thận trọng và xấu hổ. 

“Đinh Lực, sao trong văn phòng chỉ có một mình cậu vậy? Những người khác đâu?”, Tiêu Viễn nhìn xung quanh hỏi. 

Nghe thế Đinh Lực nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt thay đổi: “Tiêu Viễn, họ đều đang ở phòng tập gym, chủ quản Lưu bảo anh đến phòng tập tìm anh ấy…” 

“Ồ, phòng tập gym ở đâu?” 

“Tôi, tôi dẫn anh đi”, mặt Đinh Lực hiện lên vẻ lo lắng: “Tiêu Viễn, anh gặp chủ quản Lưu thì nhất định phải cúi thấp người xuống…” 

Tiêu Viễn sửng sốt, chuyện gì đây? 

“Chúng ta đi thôi”, Đinh Lực thở dài, bị chủ quản Lưu ghim rồi thì cuộc sống sẽ không dễ dàng gì đâu. 

Tiêu Viễn gật đầu, đi theo phía sau Đinh Lực đến phòng tập gym. 

“Nhớ nhé, phải khiêm tốn, tư thế phải thấp xuống, nhịn một chốc sóng yên biển lặng…”, đến trước phòng tập gym, Đinh Lực lại dặn dò. 

Tiêu Viễn khẽ cười, anh có thể nhìn ra tên này nhát gan, có lẽ cũng là người bị bắt nạt trong bộ phận an ninh. 

Đinh Lực đẩy cửa phòng tập gym ra, tích cực nở nụ cười nịnh nọt: “Chủ quản Lưu, Tiêu Viễn đến rồi”. 

Nghe thấy giọng Đinh Lực, năm sáu thanh niên đang tập luyện đều nhìn về phía bên này. 

“Cậu là Tiêu Viễn à?”, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thân hình tráng kiệt nhìn Tiêu Viễn với ánh mắt khiêu khích. 

“Phải, anh ấy là…”, Đinh Lực vội nói. 

“Mẹ nó chứ tao có hỏi mày không? Đi đi, lấy bình nước qua đây cho tao?”, người đàn ông quát. 

Đinh Lực nhịn một hồi, yếu ớt gật đầu: “Tôi đi lấy ngay đây”. 

Tiêu Viễn thấy thế thì nhíu mày, nhưng không nói gì. 

“Này, tôi hỏi cậu đấy, cậu là Tiêu Viễn à?” 

“Phải, tôi là Tiêu Viễn”, Tiêu Viễn gật đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của người đàn ông: “Anh là… đứa nào vậy?” 

“…” 

Vừa nghe nói thế, phòng tập nhất thời rơi vào im lặng, mọi người đều sửng sốt, sao tên này lại dám nói chuyện với Lưu Diêm La như vậy? 

Nhất là Đinh Lực chuẩn bị đi lấy nước, cậu ta toát cả mồ hôi lạnh, toang rồi! 

Người đàn ông tức giận trợn mắt nhìn Tiêu Viễn: “Tôi là chủ quản của bộ phận an ninh, Lưu Đại Khuê”. 

“Ồ, thì ra là chủ quản Lưu”, Tiêu Viễn khẽ cười: “Thất lễ rồi”. 

“Này, tôi thấy rất không vừa mắt cậu, có biết không?”, Lưu Đại Khuê lạnh lùng nói. 

“Hơ hơ, tôi biết chứ, tôi đẹp trai hơn anh, anh thấy không vừa mắt tôi, rất bình thường”. 

“Hừ, cậu là vệ sĩ của sếp Tô, lẽ nào chỉ biết khoa môi múa mép?” 

Tiêu Viễn nói: “Thì ra anh còn biết tôi là vệ sĩ của sếp Tô, không phải là bảo vệ dưới trướng của anh à?” 

Lưu Đại Khuê biến sắc, sầm mặt nói: “Là người đứng đầu bộ phận an ninh, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của sếp Tô… Thế nên tôi cần phải thay mặt sếp Tô đánh giá cậu, nếu cậu không qua được khảo sát, tôi sẽ đi tìm sếp Tô đuổi cậu”. 

Tiêu Viễn nhìn Lưu Đại Khuê, bỗng hỏi: “Chủ quản Lưu, anh có vợ con chưa?” 

“Chưa”. 

“Vậy anh có chị em gì không?” 

Lưu Đại Khuê sửng sốt, sao tên này tự dưng lại hỏi mấy chuyện này thế? 

Nhưng hắn vẫn lắc đầu: “Không có”. 

“Thế tôi cũng lấy làm lạ, tôi một là không cắm sừng anh, hai cũng không cưỡng hiếp em gái hay chị của anh, sao anh lại nhắm vào tôi?”, Tiêu Viễn bất lực nói. 

Lưu Đại Khuê tức giận, mẹ mày, ông đây làm tài xế kiêm vệ sĩ cho Tô Ngọc được gần một tháng, vừa có ý định để lâu ngày sinh tình thì mày tự dưng nhảy ra cướp mất công việc tốt của tao, ông đây không nhằm vào mày thì nhằm vào ai đây? 

Đương nhiên hắn sẽ không nói ra những lời này, hắn chính trực nói: “Tôi không nhắm vào cậu, mà là tôi đang lo lắng đến sự an toàn của sếp Tô”. 

“Được rồi, đừng có làm điếm mà còn tỏ vẻ ngây thơ. Nói đi, anh muốn khảo sát thế nào?”, Tiêu Viễn hơi mất kiên nhẫn, vẫn còn chưa xong nữa. 

“Muốn làm vệ sĩ cho sếp Tô thì ít nhất phải có sức chiến đấu đủ mạnh… Thế nên tôi định nhờ các anh em ở bộ phận an ninh so chiêu với cậu, xem thử cậu có bản lĩnh thật hay không”. 

“Nói nhiều như thế chẳng phải chỉ là muốn đánh tôi một trận thôi sao? Được, tôi nghênh chiến, nhưng tôi phải khởi động làm nóng người trước đã”. 

Thấy Tiêu Viễn đồng ý, Lưu Đại Khuê mừng thầm, lát nữa sẽ cho cậu biết kết cục cho việc đắc tội với Lưu Diêm La tôi đây là thế nào. 

“Được, cho cậu năm phút, đủ rồi chứ?” 

“Không cần, hai phút là được”, Tiêu Viễn đứng đó nhảy vài cái, sau đó làm động tác vươn vai. 

“Tiêu Viễn, sao anh có thể đồng ý thế? Họ đều rất mạnh, nhất là chủ quản Lưu, anh ấy từng nhập ngũ đấy…”, thấy Tiêu Viễn đồng ý khảo sát, Đinh Lực hơi lo lắng. 

Giọng Đinh Lực tuy rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Lưu Đại Khuê, hắn trừng mắt nói: “Đinh Tử, mẹ mày, mày muốn chết sao? Cút sang một bên đi, lát nữa sẽ xử lý mày”. 

Đinh Lực run rẩy, không dám nói gì thêm, nhưng vẫn nhìn Tiêu Viễn với ánh mắt nhắc nhở, đừng đánh nhau với họ. 

Tiêu Viễn cảm thấy ấm áp, mặc dù tên này bé gan nhưng tính tình khá tốt, là một người đáng để kết bạn. 

“Yên tâm đi, không sao đâu”. 

Tiêu Viễn mỉm cười với Đinh Lực, nhìn mấy thanh niên có vẻ không chờ được nữa ở phía xa, sau đó anh đi đến bao cát bên cạnh đá vài cái. 

“Này, đã hai phút rồi, cậu khởi động xong chưa vậy?” 

Lưu Đại Khuê giục, hắn đã không thể chờ nữa rồi, muốn nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Viễn bị đè bẹp. 

Những người trong phòng tập gym hôm nay đều là người xuất sắc nhất trong bộ phận an ninh, cho dù là hắn xuất thân từ bộ đội đặc chủng cũng không dám nói là mình có thể đánh bại họ. 

Thế nên hắn nghĩ Tiêu Viễn chết chắc rồi. 

Mấy thanh niên bên cạnh cũng siết chặt nắm đấm khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lưu Đại Khuê, đồng loạt kêu lên. 

“Này, mau lên, đừng lề mề nữa”. 

“Đúng thế, dựa vào cái gì mà anh làm vệ sĩ của sếp Tô? Lát nữa đánh cho anh gục xuống, xem anh có mặt mũi nào làm vệ sĩ nữa không”. 

“Đệch, đừng nói là vệ sĩ, ngay cả làm bảo vệ cũng không có tư cách nữa là”. 

Nghe đám thanh niên nháo nhào, Tiêu Viễn khẽ cười, dáng vẻ vốn dĩ có hơi lười biếng của anh bỗng lộ ra sự sắc bén như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. 

Rầm! 

Chân phải Tiêu Viễn đá mạnh vào trên bao cát, phát ra tiếng trầm đục. 

Ngay sau đó, bao cát vốn dĩ vô cùng chắc chắn lập tức bị nổ tung từ phần giữa, cát bắn tứ tung rơi xuống đất. 

Rầm! 

Tiếng ồn ào xung quanh bỗng im bặt, mọi người đều kinh ngạc nhìn bao cát, sao có thể? 

“Khởi động xong rồi, bây giờ có thể bắt đầu rồi đấy, ai muốn đánh với tôi?” 

Tiêu Viễn không nhìn bao cát kia mà nhìn đám người Lưu Đại Khuê, giọng điệu rất ngang ngược. 

Giọng anh làm đám người đang sững sờ giật mình, vô thức lùi về sau một bước, ngay cả Lưu Đại Khuê cũng thế. 

Một cú đá hỏng bao cát, mọi người đều nghĩ quả thật hơi đáng sợ. 

“Hay là các người cùng lên?”, Tiêu Viễn chỉ vào mấy thanh niên đó: “Một mình tôi đánh tất cả các người”. 

Mấy thanh niên đó đều lắc đầu, đùa à, một cú đá có thể làm bao cát nổ tung, nếu đá vào người mình, thế chẳng phải mình tàn luôn sao? 

Lưu Đại Khuê thấy cấp dưới của mình hèn nhát, sắc mặt trở nên khó coi: “Bọn mày sợ gì chứ? Lẽ nào mấy người đánh không lại hắn? Bây giờ là lúc bọn mày bày tỏ lòng trung thành với sếp Tô, cùng lên đi”. 

Mấy thanh niên đó cảm thấy không vui, nhưng lại không thể nói với cấp trên điều gì, chỉ đành miễn cưỡng lao về phía Tiêu Viễn. 

Vèo! 

Thanh niên lao đến trước bị Tiêu Viễn đá văng ra xa, sau đó anh như một con hổ giữa đàn cừu, tung nắm đấm sắt của mình đánh vào tứ phía. 

Cũng chỉ mười mấy phút, năm sáu thanh niên đó đều ngã xuống đất, liên tục kêu thảm thiết. 

Mặc dù Tiêu Viễn chưa dùng hết nửa phần sức, không để nỗi khiến họ gãy xương, nhưng cũng rất đau đớn. 

Lưu Đại Khuê biến sắc, sao hắn lại mạnh thế? 

“Chủ quản Lưu, họ đều đã bị đánh hạ, bây giờ đến lượt anh?”, Tiêu Viễn khiêu khích nhìn Lưu Đại Khuê. 

Sắc mặt Lưu Đại Khuê lại thay đổi, mặc dù hắn không muốn tự tìm đường chết nhưng nếu không ra tay, thì hắn còn có uy danh gì ở bộ phận an ninh? 

Nghĩ đến đây hắn gào lên, siết chặt nắm đấm chạy đến: “Tôi đánh ba trăm hiệp với cậu”. 

Bốp! 

Tiêu Viễn tung ra một quyền, va vào nắm đấm của Lưu Đại Khuê, hắn hơi ngạc nhiên, tên này thực sự có năng lực, mạnh hơn binh đặc chủng của sơn trại Lang Nha rất nhiều. 

Hai nắm đấm chạm vào nhau, da mặt Lưu Đại Khuê run lên mấy cái, nắm đấm truyền đến cơn đau khiến hắn suýt chút nữa kêu lên. Nhưng hắn vẫn nhịn, chân phải nhanh chóng đá vào bộ phận trọng yếu ở ngực của Tiêu Viễn. 

Bụp! 

Tiêu Viễn cũng tấn công theo sau hắn, cũng là va chạm trực diện, hai chân phải va vào nhau, phát ra âm thanh trầm đục. 

Chân phải Lưu Đại Khuê run lên, hít khí lạnh, lảo đảo lùi lại. 

“Ba trăm hiếp? Hơ hơ, ba hiệp đã kết thúc rồi”. 

Vừa dứt lời, Tiêu Viễn bước chân trái lên, tay phải đấm mạnh vào bụng Lưu Đại Khuê. 

“A!” 

Lưu Đại Khuê kêu lên thảm thiết, cảm giác bụng mình như bị một cây búa lớn đánh vào, văng ra xa đập mạnh xuống đất. 

“Chủ quản Lưu, tôi đã qua khảo sát rồi nhỉ?”, Tiêu Viễn đi đến trước mặt Lưu Đại Khuê, từ trên cao nhìn hắn. 

“Qua, qua rồi…” 

Lưu Đại Khuê che bung, cong thắt lưng lại, đè nén cơn đau nói. 

“Hơ hơ, thừa nhận rồi”. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!