“Anh Lý, bên chỗ Lý Ham Hậu, phiền anh nhiều rồi.” “Yên tâm đi!”
Tiêu Viễn lại nhìn Dược Kỳ Hoàng: "Ông Dược, tôi đưa ông về?”
“Ừm, đi nhờ cái xe, còn có thể hỏi cậu vài điều.” Dược Kỳ Hoàng cười nói.
“Ha ha, ông Dược, những lời này của ông làm tôi xấu hổ chết mất." Tiêu Viễn cười khổ.
Vài phút sau, hai người lái Hummer rời khỏi bệnh viện số 2, đi tới cửa hàng thực phẩm thuốc trước.
Trên đường, Dược Kỳ Hoàng đưa ra một số vấn đề của phương diện y học, trong đó có rất nhiều vấn đề khiến ông ta bối rối, Tiêu Viên cũng đưa cách nhìn của mình ra, ông già nghe được, đôi mắt không ngừng phát sáng.
“Đúng đúng, đúng là nghe vua nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách y mười năm...” Dược Kỳ Hoàng gật đầu liên tục.
Trong lòng Tiêu Viễn cười thầm, có mấy cách nhìn hoàn toàn không phải anh nghĩ ra, mà là thầy bói già nói, nhưng cái này không ảnh hưởng tới chuyện anh lấy nó ra để làm màu!
Nửa tiếng sau, Hummer dừng lại ở cửa cửa hàng thực phẩm thuốc.
“Cậu Tiêu, không ngồi tí à? Hai ta thảo luận nghiên cứu tiếp...” Dược Kỳ Hoàng chưa đã thèm lắm nói.
“A, không được, tôi còn có chút việc, đợi hôm khác đi”
Tiêu Viễn bất đắc dĩ, nhìn người ta có tinh thần ham học hỏi thế này, thảo nào có thể làm danh y, không phục. không được!
“Vậy được, chúng ta liên hệ thường xuyền...”
“Được, ông Dược, ông chậm một chút.”
“Ha ha, được.” Dược Kỳ Hoàng mở cửa xe, vừa muốn đi xuống, bỗng nghĩ đến cái gì, chậm rãi nói: “Cậu Tiêu, bà Lý, không giống như một người phụ nữ nhà nông bình thường!”
“Hả?” Tiêu Viễn sửng sốt.
“Ha ha, đi đi lên hệ thường xuyên.” Dược Kỳ Hoàng không nói thêm nữa, xua tay, xuống xe đi vào cửa hàng thực phẩm thuốc.
'Tiêu Viễn nhìn bóng dáng Dược Kỳ Hoàng, như suy tư gì đó.
Đợi tới lúc anh quay về công ty, đã sắp năm giờ, anh không dám lề mà, lập tức đưa chìa khóa cho Tần Lan.
Đương nhiên, không thể tránh khỏi, anh lại bị Tân Lan đùa giỡn một chút, điều này khiến trong lòng anh phải nén giận, chết tiệt, trước kia đều là anh đùa giỡn phụ nữ, có lúc nào bị phụ nữ trêu chọc như vậy đâu!
“Tôi sắp tan ca rồi, ngày mai cậu nhớ tới văn phòng của tôi để hỗ trợ làm việc nha!” Tân Lan chơi đùa chìa khóa xe, nhìn Tiêu Viễn túng quãn, cười quyến rũ nói.
“Chị Lan, đêm nay chị có cần hỗ trợ làm việc. không?” Tiêu Viễn cười xấu xa một tiếng: “Nếu cần, em trai nguyện cống hiến sức lực làm chó làm ngựa!”
“Phải không? Thế cậu là chó, còn ngựa đâu?” Tân Lan đứng lên, đi tới cạnh Tiêu Viễn, hơi thở miên man.
“Mắng tôi à?” Tiêu Viễn nhìn khuôn mặt Tần Lan gần trong gang tấc, lông mày nhướng lên.
“Không, tôi chỉ tò mò kích thước... Chó và ngựa, không giống nhau, cậu nói xem?” Ánh mắt Tần Lan ngó qua chỗ nào đó của Tiêu Viễn, giọng điệu có chút suy nghĩ.
Tiêu Viễn sửng sốt, sau đó hiểu ra, vãi, cô gái này bẩn quá, nhưng anh thích!
“Hì, chị Lan, chị cảm thấy em là chó, hay là ngựa đây?”
“Tôi còn chưa dùng bao giờ, sao mà biết được?”
“Thế chị Lan có hứng thứ dùng tí không?” Tiêu Viễn nói, ôm eo Tân Lan, ánh mắt, dừng trên bộ ngực cao ngất của cô ta.
Bốp.
Tân Lan vỗ vào mông Tiêu Viễn một phát, suy nghĩ nói: “Hôm nay chị không có hứng, đợi hôm nào có hứng sẽ lật thẻ bài của cậu... Nói xong cô ta lắc eo, đi đến cửa.
Tiêu Viễn ngây dại, mẹ nó chứ, cô gái này coi anh là cái gì?
“Ồ, đúng rồi, giúp em đóng cửa nha!” Đôi mắt quyến rũ của Tân Lan khẽ nhếch, hôn gió một cái, quay người rời đi.
Cộc cộc cộc, âm thanh giày cao gót dần đi xa, Tiêu Viễn mới phục hồi tinh thần, anh gật đầu nhìn nhìn: “Em trai, thiệt thòi cho mày rồi...”
Một tiếng chuông reo vang lên, Tiêu Viễn nghe điện thoại.
“A lô, Đinh Lực.”
“Anh Viễn, con đã mua hết đồ cần thiết rồi, hẹn tối maại tới đây lắp đặt.”
“Được, chuyện này cậu theo dõi đi.” “Vâng, anh Viễn!”
“Vậy thì trước mắt cứ như thế, nếu có chuyện gì thì mai nói tiếp.”
"Tiêu Viễn cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, đến văn phòng bên cạnh, khẽ gõ cửa.
“Mời vào.”
Tiêu Viễn mở cửa đi vào, thấy Tô Ngọc đang cúi đầu viết gì đó.
“Sếp Tổ, nên tan làm rồi.” “Được.”
Tô Ngọc thấy là Tiêu Viễn, cười gật đầu.
Sau khi thu dọn sơ qua một lượt, hai người rời khỏi văn phòng, chạy xe rời khỏi công ty.
“Chuyện tuyển bảo vệ, thế nào rồi? Bên bộ phận nhân sự có phối hợp không?” Trên xe, Tô Ngọc hỏi.
“Khá tốt, tôi nhất định sẽ khiến bộ phận bảo vệ sáng bừng lên.”
“Ừm” Tô Ngọc gật đầu, nghĩ đến cái gì: “Phi Ưng Bang không tới gây chuyện chứ?”
“Vẫn chưa, tôi cũng đang đợi bọn họ.”
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Viễn cũng thấy có chút kì quái, hiệu suất trả thù này cũng quá chậm rồi đấy? Chẳng lẽ Phi Ứng Bang nhát gan như vậy?
Cứ coi như Phi Ưng Bang nhát gan đi, nhưng Lưu Đại Khuê cũng phải có chút động tĩnh chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!