Dược Kỳ Hoàng bắt mạch lại cho bà Lý lần nữa, điều khiến ông ta kinh ngạc là, mạch tượng thật sự thay đổi rồi, tốt hơn trước rất nhiều!
Có chẩn đoán của Dược Kỳ Hoàng, bà Lý và Lý Ham Hậu càng biết ơn Tiêu Viễn hơn, đây thật sự là ơn cứu mạng!
Ánh mắt Lý Thắng nhìn Tiêu Viễn cũng thay đổi, thần y thời nay à?
Nếu có thể giữ anh ở lại bệnh viện số 2, vậy chẳng cần bao lâu, bệnh viện số 2 có thể nổi tiếng trong giới y học thế giới!
“Tiêu Viễn, không, cậu Tiêu à, hai ta có thể nói chuyện không?”
“Nói chuyện gì?” Tiêu Viễn có chút kì quái.
“Ha hả, có lẽ thằng nhóc này có ý muốn giữ cậu là bệnh viện làm bác sĩ đấy.” Dược Kì Hoàng khá hiểu người học sinh này của mình, cười nói.
“A? Ở lại bệnh viện? Làm bác sĩ?”
“Đúng đúng, cậu Tiêu, chỉ cần cậu bằng lòng ở lại bệnh viện, tôi sẽ cho cậu đãi ngộ cao nhất, thế nào?”
“Chức danh chủ nhiệm, thế nào?”
“Anh Lý, anh đừng làm khó tôi, tôi không có hứng thú làm bác sĩ..” Tiêu Viễn cười khổ lắc đầu.
“Được rồi, Lý Thắng, đừng làm cậu Tiêu khó xử nữa! Đi đi, đến văn phòng của con, thầy kiểm tra thân thể cho, xem đã yếu tới mức nào rồi!" Dược Kỳ Hoàng cười nói.
Thầy đã mở miệng, Lý Thắng cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành nói một câu chưa bỏ ý định: “Cậu Tiêu, nếu ngày nào đó muốn làm bác sĩ, nhớ liên hệ với tôi”
“Ừm ừm, nhất định!”
Tiêu Viễn gật đầu, trong lòng lại lén nói thầm, so với cứu người, anh càng am hiểu giết người hơn!
Sau khi Dược Kỳ Hoàng nói thêm với bà Lý mấy câu, rời khỏi phòng bệnh với Lý Thắng, đi vào văn phòng viện trưởng.
“Thầy, Tiêu Viễn này là người ở đâu?” Cuối cùng Lý Thắng cũng không nhịn được hỏi.
“Thầy cũng không biết.”
“Cái gì? Thầy cũng không biết?” Lý Thắng ngơ ngác.
“Hôm qua thầy mới quen...” Dược Kỳ Hoàng thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trước đó, Lý Thắng nghe được trợn mắt há hốc mồm.
“Thầy, vậy thầy cảm thấy, Tiêu Viễn phải có lai lịch gì?”
Dược Kỳ Hoàng nheo mắt, chậm rãi nói: “Thế giới này không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng †a, có vài mặt con không tiếp xúc tới được... Hắn, có lẽ chính là một người ở mặt khác, cũng có thể là con cháu của thế gia Đông y nào đó, đương nhiên, những cái này đều là suy đoán của thầy.”
“Một mặt khác? Có ý gì?”
“Đừng hỏi nhiều, đợi con đi thêm vài bước về phía trước, có lẽ sẽ tiếp xúc được.” Dược Kỳ Hoàng lắc đầu: “Còn có, chuyện hôm nay đừng truyền ra ngoài, miễn gây ra sóng gió!”
“Vâng! Thầy, mẹ của Lý Ham Hậu, thật sự có thể sống thêm ba năm ư?”
Dược Kỳ Hoàng nhìn mắt Lý Thắng, gật đầu: “Xem mạch tượng thì có thể!”
“Đúng là phương pháp đoạt mệnh nghịch thiên mà, thầy cũng rất khiếp sợ! Được rồi, không nói tới cậu ta nữa, đưa tay cho thầy.” Dược Kỳ Hoàng không nói nhiều thêm, ông ta tin người học sinh này biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Lý Thắng gật đầu, đưa tay qua: “Thầy, lần này thầy tới Long Hải mấy ngày?”
“Ở thêm dăm ba ngày nữa, sao thế?”
“Ai, nếu sớm biết thầy tới Long Hải, con đã không cho Tiểu Huyên ra ngoài tham gia hội thảo rồi.”
Dược Kỳ Hoàng nghe được hai chữ “Tiểu Huyên”, lộ ra nụ cười hiền từ: “Ha ha, lần sau rồi gặp vậy, thầy cũng không nói với con bé là thầy tới Long Hải, con bé ở với con thế nào?”
“Rất tốt, đứa nhỏ này tốt bụng thiện lương, y thuật còn cao siêu như vậy, được đồng nghiệp và bệnh nhân yêu thích vô cùng.”
“Ha ha, chưa gây phiền toái cho con chứ?”
“Không có, bây giờ cô ấy đã là bảng hiệu số một của viện hai rồi.”
Dược Kỳ Hoàng cười, sau đó nghĩ đến cái gì đó: “Không ai biết thân phận con bé chứ?”
“Không ạ.” “Vậy là tốt, để con bé rèn luyện ở chỗ con nhiều hơn đi!" Dược Kỳ Hoàng nói xong, buông cổ tay Lý Thắng ra,
nhìn ông ta với ánh mắt cổ quái.
“Thầy, làm sao vậy?” Trong lòng Lý Thắng run rẩy: “Con không có vấn đề lớn chứ? Thầy đừng làm con sợ.”
“Lý Thăng, là lãnh đạo, cũng phải chú ý sinh hoạt cá nhân một chút, phải biết tiết chế... Có hơi yếu ớt!”
“„" Trong nháy mắt mặt Lý Thắng đã tái xanh.
Trong phòng bệnh, bà Lý đã ngủ, trạng thái của Tiêu Viễn cũng tốt hơn nhiều.
“Đại Ham, mấy ngày nay anh cứ ở lại bệnh viện với mẹ anh, trước mắt không cần tới công ty.”
“Anh Viễn, tôi phải bảo vệ anh.” Lý Ham Hậu khó xử nói.
"Tiêu Viễn trợn trắng mắt: “Tôi cần anh bảo vệ à? Cho anh nghỉ mấy ngày, tới ngày kia có buổi tuyển dụng, anh đi qua lộ mặt là được.”
“Cảm ơn anh Viễn.” Lý Ham Hậu gật đầu, anh ta thật thà, nhưng không ngốc, biết ai thật sự đối xử tốt với mình.
“Cảm ơn gì, lúc tôi không có việc cũng sẽ thường
xuyên tới đây! Được rồi, tôi đi trước đây. “Tôi tiễn anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!