Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối có thể bị suy tạng bất cứ lúc nào rồi ra đi trong đau đớn!
Ngay cả Dược Kỳ Hoàng một trong ba danh y nổi tiếng trong lĩnh vực Đông y Hoa Hạ cũng không có cách nào thay đổi số phận giúp bệnh nhân sống lâu hơn, ông †a chỉ có thể giúp họ đỡ đau đớn mà thôi!
Nhưng Tiêu Viễn lại nói có thể kéo dài thời gian sống thêm ba năm nữa, vậy khác nào thay đổi số mệnh của một người!
“Cậu thực sự có thể giúp bà ấy sống thêm ba năm nữa ư?” Dược Kỳ Hoàng mở to hai mắt không thể bình tĩnh hỏi.
Tiêu Viễn gật đầu: “Tôi có thể làm được, nhưng không dễ dàng!”
“Làm thế nào..” Dược Kỳ Hoàng hỏi theo bản năng, sau đó lại lúng túng cười, bí mật này ai lại nói ra chứ?
"Thuật châm cứu."
“Thuật châm cứu?"
Dược Kỳ Hoàng càng ngạc nhiên hơn, mặc dù ông ta đã dành cả đời cho Đông y, cũng từng nghiên cứu chuyên sâu về châm cứu, nhưng đây là lần đầu tiên nghe. thuật châm cứu có thể trị bệnh ung thư, giúp kéo dài thời gian sống!
“Đúng vậy, lát nữa lúc tôi chữa bệnh cho cô Lý cũng cần ông Dược hỗ trợ.”
Dược Kỳ Hoàng nghe vậy liên kích động: “Tôi có thể ở lại sao?”
“Đương nhiêu là được.”
Tiêu Viễn cười khổ, anh hiểu được tại sao Dược Kỳ Hoàng lại kích động như vậy, trong giới Đông y rất nhiều người có y thuật gia truyền, khi chữa bệnh sẽ không cho người khác ở gần, kể cả là đồ đệ của mình, một mình chữa bệnh cho bệnh nhân...
Vì vậy nên rất nhiều kĩ thuật cổ truyền của Hoa Hạ đã thất truyền, biến mất trong quá trình lịch sử!
“Tốt quá, bọn tôi nhất định sẽ phối hợp tốt!” Dược Kỳ Hoàng không ngừng gật đầu.
Ở bên cạnh, Lý Thắng đã bình tĩnh lại sau khi khiếp sợ, nhưng ông ta không nghĩ giống Dược Kỳ Hoàng, nếu Tiêu Viễn thực sự có thể giúp bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối sống thêm ba năm thì chắc chắn sẽ gây chấn động thế giới!
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tìm đến anh chữa bệnh, tiền chữa trị cho dù là mấy trăm triệu hay là mấy †ỷ cũng không quan trọng, anh muốn bao nhiêu mà chẳng được!
“Anh Viễn, anh thật sự có thể giúp mẹ tôi sống thêm ba năm?”
Lý Ham Hậu cũng rất kích động, nắm chặt cánh tay Tiêu Viễn, lớn tiếng hỏi.
“Có thể... Nhưng mà, anh có thể buông tay tôi ra không, anh sắp bóp gấy tay tôi rồi!" Tiêu Viễn đau đến mức không nhịn được mắng.
“A, xin lỗi, anh Viễn để tôi xoa cho anh!”
“Thôi, không cần."
Tiêu Viễn vội vàng lắc đầu, người này không biết kiểm soát sức mạnh của mình, nếu chẳng may làm gãy
tay anh, thì anh khóc không ra nước mắt mất!
“Trước tiên cô hãy uống thuốc để bổ sung dinh dưỡng, lát nữa cháu sẽ giúp cô chữa trị!”
Tiên Viễn nhìn về phía bà Lý cũng đang kích động, cười nói.
“Đúng đó, mẹ mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất... Là anh Viễn mua cho mẹ đó, ngon lắm!" Lý Ham Hậu vội vàng bưng thuốc ra.
“Gậu Tiêu..."
“Gô à, cháu và Ham Hậu là bạn, cô đừng gọi cháu khách sáo như vậy, cứ gọi tên cháu là được!”
“Ừ, Tiêu Viễn, ơn cứu mạng này chúng ta thật sự không biết lấy gì báo đáp..."
“Cô đừng nhắc đến chuyện báo đáp làm gì, cháu đã bị tấm lòng hiếu thảo của Ham Hậu làm cảm động, anh †a vì tiết kiệm tiền đã hai ngày không ăn cơm.”
Bà Lý nghe vậy, nước mắt lập tức chảy xuống: “Ham Hậu, đồ ngốc này sao con lại nhịn ăn?”
“Mẹ, mẹ đừng khóc, con không đói mà.” Lý Ham Hậu tiến lên lau nước mắt cho mẹ, cười nói.
“Hai ngày không ăn sao có thể không đói? Trước kia lúc ở nhà chỉ cần không ăn một lát con đã kêu đói rồi...” Bà Lý ôm con trai đau lòng nói.
“Mẹ đừng khóc mà, con thực sự không đói, vừa rồi anh Viễn bắt con ăn cơm, con no sắp chết rồi.”
Bà Lý lau nước mắt, nhìn về phía Tiêu Viễn cảm kích nói: “Tiêu Viễn, cảm ơn cháu, Ham Hậu gặp được cháu là do được ông trời ban phúc..."
“Cô à, cô đừng nói như vậy.” Tiêu Viễn lắc đầu: “Ham Hậu mau đút cho mẹ anh đi.”
“Được được.”
Hơn hai mươi phút sau, bà Lý đã uống xong thuốc, Lý Thắng dựa theo chỉ đạo của Tiêu Viễn lấy một bộ châm cứu. đưa kim châm cứu cho Tiêu Viễn, chủ u Viễn, tôi chờ ở ngoài cửa cần gì thì cứ
“Anh Lý không cần làm vậy đâu, anh cứ ở lại đi!” Tiêu Viễn cầm lấy châm bạc, cười nói.
“Tôi cũng có thể ở lại à?” Lý Thắng vừa mừng vừa ngạc nhiên.
“Ừ, đóng cửa lại, bây giờ bắt đầu chữa trị.” Tiêu Viễn nói xong thì bắt đầu khử độc cho kim bạc, sau đó nhìn về phía bà Lý đang nằm trên giường bệnh nói: “Ham Hậu, đỡ mẹ anh dậy, quay lưng về phía tôi.”
Lý Ham Hậu tiến lên đỡ mẹ: “Anh Viễn có cần cởi quần áo không?”
"Không cần cởi." “Được.”
Tiêu Viễn dùng hai tay cầm kim, quan sát một lát, hai cây kim bạc rung lên, sau đó rất nhanh đâm vào sau lưng bà Lý.
Dược Kỳ Hoàng nheo mắt nhìn động tác của Tiêu Viễn, phương pháp dùng hai cây kim cùng lúc để châm cứu không phải đã thất truyền rồi sao!
Chuyện sau đó càng làm cho ông ta ngạc nhiên hơn, hai tay Tiêu Viễn cầm bốn cây kim, động tác nhanh hơn cả lần trước, tất cả đều đâm vào đúng huyệt, cực kỳ chính xác!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!