Nghe xong chuyện của Lý Ham Hậu, Dược Kỳ Hoàng cũng cảm động với lòng hiếu thảo đó nên quyết định đi đến bệnh viện cùng.
Quan trọng hơn là ông ta muốn kết bạn với Tiêu Viễn, cũng muốn biết người trẻ hơi bí ẩn này có phải có cách chữa trị ung thư phổi đặc biệt không.
“Anh bạn Tiêu, mẹ của Lý Ham Hậu ở bệnh viện nào thế?”
“Bệnh viện Nhân dân số hai Long Hải”. Nghe là Bệnh viện Nhân dân số hai, Dược Kỳ Hoàng
nhướng mày, cười nói: “Tôi có học sinh làm việc bên đấy, có lẽ cũng có thể giúp được”.
Tiêu Viễn biết rõ tâm tư của Dược Kỳ Hoàng, thâm cười nói, có lẽ ông già này đã bị “Âm Dương Y Điển” hút hồn, nếu để ông ta biết, người bói toán đó lấy “Âm Dương Y Điền" đi chùi mông, có lẽ ông ta có thể nhảy dựng lên.
“Được, vậy làm phiền ông Dược rồi”.
“Không phiền, lát nữa đồ ăn dinh dưỡng chuẩn bị xong thì chúng ta xuất phát”, Dược Kỳ Hoàng xua tay chỉ vào trà thơm được nhân viên mang đến: “Nào, anh bạn Tiêu, chúng ta uống trà trước đi”.
Khoảng nửa tiếng, đồ ăn dinh dưỡng đã nấu xong, ba người đem theo đồ ăn dinh dưỡng rời khỏi cửa hàng.
“Anh bạn Tiêu, cậu nghĩ thế nào về thực phẩm dinh dưỡng?”
Dược Kỳ Hoàng không bỏ lỡ cơ hội nói chuyện, trao. đổi với Tiêu Viễn, trên đường đến bệnh viện còn không quên tìm chuyện nói.
“Ha ha, từ xưa đã có câu, thuốc bổ cũng không bằng đồ bồ, đồ bổ gì đó cũng là đồ ăn dinh dưỡng bây giờ, cách này càng nhẹ nhàng, tốt cho sức khỏe...”, Tiêu Viễn đưa ra quan điểm của mình.
Dược Kỳ Hoàng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, bình thường dưỡng sinh, bệnh tật sẽ ập đến như núi, khi thật sự có bệnh thì đã muộn... Vì vậy, khi cháu trai tôi muốn mở cửa hàng đồ ăn dinh dưỡng, tôi cũng rất đồng ý...”
Trong nói chuyện phiếm, họ đã đến bệnh viện Nhân dân số hai. Sau khi xe dừng lại thì họ đến thẳng khu nội trú.
Mấy phút sau, trong một căn phòng bệnh ba người, Tiêu Viễn nhìn thấy mẹ của Lý Ham Hậu.
Điều khiến anh ngạc nhiên, đây lại là một người phụ nữ gầy gò, anh thật khó tưởng tượng được một người phụ nữ gầy gò như vậy lại sinh ra một đứa con trai vạm vỡ và to lớn như vậy.
Bà Lý đang ngủ, sắc mặt tái nhợt, dù là trong lúc. ngủ, khuôn mặt thỉnh thoảng cũng hiện lên vẻ đau đớn, chứng tỏ bà ấy đang chịu nỗi dằn vặt của bệnh tật.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động nên bà Lý chợt tỉnh lại, khi nhìn thấy Lý Ham Hậu, bà ấy nở nụ cười hiền lành: “Đại Ham, con về rồi...
“Mẹ, con về rồi”, Lý Ham Hậu gật đầu, cầm đồ ăn dinh dưỡng trong tay lên: “Mẹ, anh Viễn mua đồ ăn ngon cho mẹ này, mẹ ăn chút gì nhé?”
Anh Viễn?
Nghe thế bà Lý nhìn Tiêu Viễn và Dược Kỳ Hoàng đằng sau Lý Ham Hậu, gượng dậy nói: “Đại Ham, hai vị này là...”
“Thưa cô, cháu là Tiêu Viễn, là đồng nghiệp của Đại Ham, Tiêu Viễn cười nói.
“Đồng nghiệp?” “Vâng, Đại Ham đã được tuyển dụng vào công ty”.
“Ồ, chào cháu”, bà Lý nghe con trai có công việc thì cũng vui vẻ ra mặt.
“Cô ơi, đây là ông Dược, ông ấy là bác sĩ Đông y nổi tiếng của Hoa Hạ, lần này ông ấy cũng muốn đến khám bệnh cho côï, Tiêu Viễn lại giới thiệu Dược Kỳ Hoàng với bà Lý.
Bà Lý sửng sốt, ông Dược? Chẳng lẽ ông ta là... Dược Kỳ Hoàng cực kỳ nổi tiếng kia? Nghe nói có tiêu tốn một triệu cũng khó mời được Dược Kỳ Hoàng, sao con trai mình có thể mời được ông ta vậy? Không thể nào, ông lão trước mặt này chắc chắn không phải Dược Kỳ Hoàng, chỉ là cùng họ thôi.
“Chào bà, tôi đến bắt mạch cho bà nhé”, Dược Kỳ Hoàng mỉm cười hiền từ với bà Lý, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Mặc dù bà Lý cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, đưa tay cho Dược Kỳ Hoàng: “Làm phiền ông Dược rồi”.
Dược Kỳ Hoàng đặt ngón tay lên cổ tay của bà Lý, ba bốn phút sau, ông ta khẽ lắc đầu với Tiêu Viễn, tỏ ý đã nguy kịch rồi, vô phương cứu chữa.
“Ông Dược, có gì thì cứ nói thẳng đi”, bà Lý để ý thấy động tác của Dược Kỳ Hoàng, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rõ sức khỏe của mình, thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.
Dược Kỳ Hoàng nhìn bà Lý, thở dài: “Đã rất nghiêm trọng rồi, tôi không có cách nào tốt cả, cùng lắm là có thể làm cho bà bớt đau hơn...”
Những lời này chính miệng Dược Kỳ Hoàng nói ra, về cơ bản đã là một bản án tử, ông ta là một trong ba vị bác sĩ nổi tiếng nhất trong lĩnh vực Đông y, ngay cả ông ta cũng không thể chữa được thì thật sự không thể chữa.
Dĩ nhiên cũng không loại trừ có ngoại lệ, cao thủ ở dân gian mà.
Mặc dù bà Lý đã chuẩn bị trước nhưng khi nghe: được thế, ánh mắt bà ấy tối sâm, bà ấy không sợ chết nhưng lại lưu luyến đứa con trai ngay thẳng của mình, sợ anh ta không chăm sóc được cho bàn thân hoặc bị người ta dẫn đi lầm đường lạc lối.