“Lên!”
Lý Ham Hậu tóm lấy cổ chân Tiêu Viễn, hét lớn lên, tay trái dùng sức muốn quăng anh ra đằng xa.
Tiêu Viễn khá thấp, chân trái dùng sức giãẫm mạnh xuống khiến vùng ra khỏi tay trái Lý Ham Hậu, tay phải tung ra nắm đấm, đánh cận chiến.
Tay trái Lý Ham Hậu tê cả lại, nhưng anh ta lại không lùi bước, hai tay tung ra một đấm, giống như một con gấu hoang hung bạo.
Bụp bụp bụp
Hai bên lao vào đánh nhau quyết liệt, liên tục xảy ra va chạm, phát ra âm thanh trầm đục.
Các bảo vệ bên cạnh đều ngơ ngác, tên ngốc này sao lại lợi hại như vậy? Đồng thời cảm thấy may mắn, cũng may trưởng phòng Tiêu đến kịp thời, nếu không hôm nay không thoát khỏi bị đánh một trận.
“Tiêu diệt”. Lý Ham Hậu gầm lên, cơ thể to lớn bỗng nhảy lên, siết chặt nắm chặt, di chuyển như một cây cung, từ trên xuống dưới đập về phía Tiêu Viễn.
“Hay lắm”.
Tiêu Viễn lắc vai, nắm đấm đột nhiên thay đổi, từ vừa hung hãn vừa bạo lực trở nên dè dặt và kiềm chế, lòng bàn tay phải áp vào nắm đấm của Lý Ham Hậu, lấy nhu khắc cương.
“Thiếp Sơn Hạo”.
Lý Ham Hậu lướt ngang qua, lấy vai đập vào Tiêu Viễn, thế lớn lực nặng hệt một chiếc xe tăng kiểu dành cho một người, lộ ra khí tức cuồng bạo có thể đè bẹp mọi kẻ thù.
Tiêu Viễn nhướng mày, cả người lùi lại phía sau, cho dù là anh thì cũng không muốn đối đầu với Thiếp Sơn Hạo của Bát Cực Quyền... Nhất là đối mặt với một dã thú hình người có sức mạnh lớn như vậy, tiếc là chỉ có thể để mình chịu thiệt.
Nhưng khi anh lùi lại, chân phải của anh tạo thành hình bán nguyệt, đá vào bắp chân của Lý Ham Hậu, khiến anh ta loạng choạng lùi về phía sau, suýt nữa ngã xuống đất.
“Quá đã, lần nữa nào”.
Lý Ham Hậu bị trúng đòn không những không lùi bước mà càng quyết chiến hơn, những ngày đến Long Hải, anh ta không có chỗ tập đánh, có thể nói là vô cùng nhàm chán.
Bây giờ gặp phải một đối thủ như vậy, sao anh ta có thể không vui được? Sao có thể không đánh một trận cho thỏa được?
“Được”.
Tiêu Viễn cũng đánh đến phấn khích, cả người tràn đầy chiến ý như chiến thần hạ phàm.
“Khai Sơn Pháo”.
Lý Ham Hậu duỗi thẳng hai tay ra, sải bước dài lao về phía Tiêu Viễn, chém mạnh vào anh, hai cánh tay như roi thép hòa vào với gió dữ dội, bổ xuống.
“Hình như là Phách Qua Quyền”.
Có một bảo vệ từng luyện được vài chiêu bỗng nhìn thấy động tác của Lý Ham Hậu, ngạc nhiên thốt lên.
“Phách Qua Quyền? Phách Qua Quyền là gì?” Bảo vệ bên cạnh tò mò hỏi.
“Phách Qua Quyền dài khoảng một tấc, mạnh một tấc... Nó là một trong những loại quyền mạnh mẽ và hung hãn nhất ở Hoa Hạ. Mọi người đã bao giờ nghe câu câu Bát Quyền cộng Qua Quyền, thần quỷ đều sợ chưa?”, bảo ló nhìn chằm chằm Lý Ham Hậu đáng đánh với Tiêu Viễn: “Nếu tôi đoán không lầm, tên này luyện Bát Cực Quyền và Phách Qua Quyền”.
“Từng nghe câu này, nghe nói người luyện hai loại quyền này đều rất lợi hại. Đệch, tên ngốc này lợi hại vậy sao?”
Các bảo vệ đều hít khí lạnh, ngạc nhiên thốt lên.
“Giáng Long Phục Hổ”.
Lúc này, Lý Ham Hầu lại gầm lên, khoảng cách giữa anh ta và Tiêu Viễn bỗng thu hẹp lại, tuy đòn tấn công vẫn hung hãn nhưng đường quyền đã thay đổi.
“Đúng rồi đó, đây là Giáng Long Phục Hổ trong Bát Cực Tuyền, chính là Ngũ Nguyệt Triều Thiên Chùy” và “Lục Hợp Phốc Địa Cẩm”!", mí mắt bảo vệ khế giật, chậm rãi nói: “Bên văn có Thái Quyền an thiên hạ, bên võ có Bát Cực chấn định càn khôn... Trưởng phòng Tiêu nguy hiểm rồi”.
“Gì cơ? Trưởng phòng Tiêu đánh không lại tên ngốc này à?”
“Đừng có nói người ta ngốc, nếu anh ta nghe được, anh ta sẽ đánh anh đến nỗi mẹ anh cũng không nhận ra đấy", bảo vệ nhìn đồng nghiệp của mình, nhắc nhở.
Đồng nghiệp còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Lý Ham Hậu hung hãn đó thì lại nuốt lời, vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn, tên ngu ngốc này quá đáng sợ.
Ẩm!
Hai tay Tiêu Viễn chặn được một đấm của Lý Ham Hậu, cả người lùi về phía sau mấy bước, đồng thời hai cánh tay hơi tê lại, khiến anh âm thầm kêu khổ, chết tiệt, tên ngốc này khỏe quá.
“Bá Vương Chiết Cương”.
Thế tấn công của Lý Ham Hậu như lũ vỡ đê, hết đòn này đến đòn khác... Hơn nữa thân hình anh ta to lớn, đòn tấn công cực kỳ có tính công kích.
“Đệch, vẫn chưa xong à? Nên kết thúc rồi.
Tiêu Viễn hơi ngồi xổm xuống, khí thế lại thay đổi, nếu trước đó anh giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, thì bây giờ anh đã trở thành một thanh kiếm cùn tưởng chừng như vô hại, “Kiếm nặng không có lưỡi, có kỹ năng không có tay nghề” như người †a thường nói.
Vèo!
Hai bên lại lao vào giao chiến, ngay lúc mọi người nghĩ Tiêu Viễn bị Lý Ham Hậu trấn áp rồi gặp bất lợi thì nghe thấy một tiếng hét nhỏ, sau đó là một âm thanh nghèn nghẹn, một bóng đen to lớn bay ra.
Bụp!
Bóng đen đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng rồi dừng lại.
Các bảo vệ đều sửng sốt, trưởng phòng Tiêu bị đánh bại? Họ chăm chú nhìn, hai mắt trợn tròn, người văng ra xa không phải là trưởng phòng Tiêu gầy gò mà là Lý Ham Hậu có thân hình của một con gấu nâu to lớn.
Lý Ham Hậu nửa nằm dưới đất, vẻ mặt ngây ra, hình như anh ta cũng không ngờ mình sẽ bị đánh văng ra xa, sao có thể?
Phải biết lúc anh ta đi săn ở nhà, gặp phải một con gấu đen trong rừng, anh ta chỉ dựa vào nắm đấm đã giết chết hai con gấu đen một lớn một nhỏ.
Đối đầu trực diện, sức lực của anh ta không thua gì gấu đen.
Nhưng bây giờ anh ta lại thua, bị người ta đánh văng ra ngoài, anh ta nghĩ anh ta không thể chấp nhận được.
Lại nhìn Tiêu Viễn, sắc mặt anh hơi tái nhợt, thậm chí còn có vẻ đau đớn, đan điền anh đau từng đợt như bị kim thép đâm vào.
Nhưng chẳng mấy chốc anh đã hồi phục lại như thường, chậm rãi bước lên trước, cười nói: “Đại Ham, anh thua rồi”.
“Sao sức của anh còn mạnh hơn tôi vậy?”
Lý Ham Hậu đứng dậy, anh ta không bị thương, một là Tiêu Viễn đã khống chế được lực, hai là trước đây cả ngày anh ta luôn luyện quyền với cây ở trong rừng nên da thịt thô ráp.
“Ha ha, chuyện này có gì kỳ lạ đâu?”
“Tôi thua rồi, tôi đi đây”.
Lý Ham Hậu nghĩ đến gì đây, cảm thấy hơi mất mát, gãi đầu rồi xoay người đi.
“Khoan đã”.
“Gọi tôi làm gì?”
Lý Ham Hậu dừng bước, quay đầu nhìn Tiêu Viễn.
“Ha ha, anh đã được chọn, sau này anh là bảo vệ của công ty rồi”, Tiêu Viễn cười nói.
Lý Ham Hậu sửng sốt, sau đó nói: “Thật sao?” “Tất nhiên là thật rồi”. “Tốt quá, cảm ơn anh”.
Lý Ham Hậu rất vui, suýt nữa nhảy cẵng lên như một đứa trẻ.
Tiêu Viễn cũng bật cười, sắc mặt hiện lên vẻ khen ngợi, mặc dù vừa quen biết nhưng anh lại khá thích cái tên này.
“Đại Ham, đi xin lỗi họ đi, sau này mọi người là đồng nghiệp của nhau, phải hòa hợp với nhau, biết chưa?”
Tiêu Viễn lại nhìn các bảo vệ bên cạnh, nói với Lý Ham Hậu.
“Ồ", Lý Ham Hậu gật đầu, chạy đến trước mặt các bảo vệ, cúi người xuống, thành thật nói: “Lúc nãy là tôi sai, tôi không nên ra tay đánh người... Hay là mọi người cũng đánh tôi một trận, tôi sẽ không đánh lại đâu”.
Các bảo vệ nhìn Lý Ham Hậu, đều bật cười, ai có thế so đo với anh ta chứ?
“Được rồi, nếu mọi người đã tha thứ cho anh thì thôi. Đi, đến phòng làm việc của tôi, chúng ta nói chuyện”, Tiêu Viễn cười nói.
*Ồ”, Lý Ham Hậu gật đầu.
Tiêu Viễn lấy thuốc lá ra, ném cho các bảo vệ: “Mọi người cũng đều trực ban đi, tôi dẫn Đại Ham vào trong”.
“Vâng”.
“Đi thôi”.
Tiêu Viễn vừa đi chưa được mấy bước bỗng nghe thấy tiếng “ọc ọc” rất vang dội, như tiếng sét đánh ở ngoài.
“Tiếng gì thế?”
Tiêu Viễn dừng bước, ngờ vực hỏi.
“Lãnh đạo, là bụng tôi kêu”.
Lý Ham Hậu ngượng ngùng nói.
Tiêu Viễn cạn lời, nhìn bụng Lý Ham Hậu: “Đói rồi à?”
“Hai ngày rồi tôi chưa ăn gì, mặc kệ nó, lát nữa sẽ không kêu nữa”, Lý Ham Hậu lắc đầu nói. Tiêu Viễn ngây người: “Sao không ăn cơm?”
“Tôi hết tiền rồi..”, Lý Ham Hậu gãi đầu, há miệng còn muốn nói gì đó.
Tiêu Viễn dở khóc dở cười, không có tiền ăn cơm? Được, trước tiên đừng đến phòng làm việc, đến nhà ăn trước vậy.
“Đi, tôi dẫn anh đến nhà ăn”.
“Ăn cơm?”, mắt Lý Ham Hậu sáng rực, nuốt nước bọt.
“Ừ”, Tiêu Viễn bất lực lắc đầu, tên này nhịn đói hai ngày mà đã lợi hại như vậy, nếu ăn cơm thì sức còn lớn
hơn.
Tiêu Viễn dẫn Lý Ham Hậu đến nhà ăn, bảo đầu bếp. đem mấy món lên cho anh.
“Đại Ham, ăn đi”.
“Ừ".
Lý Ham Hậu cầm đũa lên gắp một đầu sư tử, đang định nhét vào miệng, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại đặt xuống.
“Đại Ham, sao thế? Không thích à?”
Tiêu Viễn cảm thấy hơi lạ, thịt viên này ngon lắm đấy, buổi trưa anh đã ăn hai cái.
“Không phải, trưởng phòng, tôi có thể giữ lại những viên thịt này để mang về cho mẹ tôi không?”, Lý Ham Hậu nhìn những viên thịt trên đĩa, nuốt nước bọt rồi hỏi.
Tiêu Viễn: “Cho mẹ anh?”
*Ừ, mẹ tôi không ăn thịt đã mấy ngày rồi, muốn để lại cho mẹ ăn để bồi bổ sức khỏe”, Lý Ham Hậu gật đầu, đầy mong đợi hỏi: “Trưởng phòng, thế có được không?”
Tiêu Viễn nhìn khuôn mặt chất phát của Lý Ham Hậu, đột nhiên cảm thấy hơi cảm động, gượng cười nói: “Đại Ham, anh cứ ăn những thứ này đi, ăn xong tôi sẽ đi thăm mẹ anh với anh, đem đồ ăn ngon về cho bà ấy”.
“Thật sao?”
“Thật, ăn đi”.
“Ô".
Lúc này Lý Ham Hậu mới gật đầu, gặp thịt viên lên ăn: “Ngon quá”.
“Ha ha, ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm".
*Ừ ừ”, Lý Ham Hậu cũng không nói gì nữa, liên tục gật đầu.
Mặc dù Tiêu Viễn đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị lượng cơm của Lý Ham Hậu làm cho ngạc nhiên, chưa món đến việc anh ta ăn bao nhiêu món, chỉ cơm không thôi mà một mình anh ta đã ăn hết bảy bát lớn.
Phải biết là bình thường anh ăn nhiều nhất cũng chỉ có hai bát.
“Đại Ham, ăn no chưa? Nếu không đủ thì vẫn còn bên trong”.
Tiêu Viễn thấy cơm trong bát đã thấy đáy, cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!