Khi Tô Ngọc nhìn thấy thế trận này, sắc mặt thay đổi: "Làm sao bây giờ?"
"He he, đừng lo lắng, thắt dây an toàn đi!"
Tiêu Viễn nhìn Nhậm Khôn đang gào thét, mỉm cười, đạp chân ga, chiếc Maserati vốn chậm chạp đột nhiên tăng tốc như một con thú hoang, lao về phía trước.
"Mẹ kiếp!" đám người Nhậm Khôn nhìn chiếc Maserati đang lao về phía họ, hét lên kinh hãi, chạy tán loạn sang một bên.
Brừm brừm!
Chiếc Maserati không hề giảm tốc độ và lao qua khoảng trống giữa đám đông, biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Sau khi ra khỏi công ty, Tiêu Viễn giảm tốc độ xe, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Ngọc: "Cô không sao chứ?"
“Phù”.
Tô Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hơi lo lắng nhìn Tiêu Viễn: "Anh không sợ sẽ đụng chết bọn họ sao?"
“He he, tôi tính sẵn hết rồi”.
Phải mất hơn một phút, tâm trạng của Tô Ngọc mới bình tĩnh lại: "Tôi còn tưởng rằng vừa rồi anh sẽ xuống xe đánh nhau bọn họ”.
"So với việc tác động vật lý, tôi thích thuyết phục mọi người bằng lý trí hơn”.
"Thật sao? Không ngờ luôn đó”, Tô Ngọc trợn tròn mắt, nghĩ đến cái gì đó: "Nhân tiện, vệ sĩ mà Nhậm Khôn dẫn theo thuộc Lang Nha thật sao?"
"Lang Nha? He he, mấy cái biệt danh kiểu vậy chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi. Sát thủ thực sự sẽ không lộ diện trước công chúng!"
"Ồ, giống như các anh đúng không?"
"Chính xác”, Tiêu Viễn gật đầu, chuyển chủ đề: "Tô Ngọc, lai lịch Tần Lan thế nào vậy?"
"Chị ấy là bạn tốt của tôi, sao anh lại hỏi thế?"
"Chỉ là tò mò thôi. Tôi chỉ cảm thấy chị ấy không phải là trợ lý tổng giám đốc bình thường”.
"Chị ấy có bằng MBA của học viện nổi tiếng nước ngoài, với năng lực đó, chị ấy có thể làm việc cho bất kỳ công ty hay tập đoàn lớn nào trong nước. Tuy nhiên, chị ấy vẫn luôn ở nước ngoài, sau khi bắt đầu kinh doanh tôi đã gọi cho chị ấy, hy vọng rằng chị ấy sẽ quay về để giúp tôi... Sau đó khi chị ấy đồng ý, cũng đưa ra điều kiện rằng sẽ không đảm nhận chức vụ cao trong công ty mà chỉ làm trợ lý cho tôi mà thôi!"
Tiêu Viễn nhướng mày, mỉm cười: "Thật sự là một người phụ nữ kỳ lạ, các cô là bạn thời sinh viên sao? Tôi nhớ anh trai cô đã nói cô cũng từng đi du học”.
"Không, tôi học trường khác”.
"Ồ, các cô đều là học sinh xuất sắc, khiến học sinh chót bảng như tôi cảm thấy tự ti quá đi”.
"Học sinh chót bảng đâu thể xử lý nhiều tài liệu trong thời gian ngắn như vậy chứ?" Tô Ngọc nhìn Tiêu Viễn, chậm rãi nói.
"Khụ khụ, không phải Lý Bạch đã nói rồi sao, ‘sinh ra đã có tài’, dù là học sinh chót bảng chưa chắc đã vô dụng đúng không?"
Tô Ngọc không nói thêm gì nữa, cô mơ hồ cảm thấy người đàn ông này giống như một quyển sách dày, bây giờ cô chỉ mới lật trang đầu tiên!
Ngày tháng vẫn còn dài, không cần lo, cứ từ từ lật, rồi cũng có một ngày đọc hết các trang mà thôi!
Nửa giờ sau, Maserati đến khu biệt thự Kim Hương và lái xe vào sân của biệt thự.
“Chắc em gái tôi đã về rồi”, Tô Ngọc mở cửa phòng khách: "Vào đi”.
"Được”, Ngay khi Tiêu Viễn bước vào phòng khách đã nghe thấy một giọng nói vọng xuống từ trên lầu: "Chị, anh ta là ai?"
Tiêu Viễn ngẩng đầu nhìn lên thấy một cô gái đang đứng ở cửa cầu thang, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, lông mày và đôi mắt hơi giống Tô Ngọc, trên mái tóc dài ngang vai nhuộm màu đỏ rực trông càng thêm hoang dại và lòe loẹt.
Nhìn xuống chút nữa, cô ấy đang mặc một chiếc áo hai dây, quần short ngắn, với cặp đùi trắng nõn và có phần chói lóa.
"Tiểu Manh, xuống đi, chị giới thiệu người này cho em”, Tô Ngọc vẫy tay.
Cô gái đi xuống nhìn Tiêu Viễn: "Chị, đây là bạn trai chị à?"
Lời nói của cô gái khiến mặt Tô Ngọc đỏ ửng: "Con nhỏ chết tiệt, nói gì đó hả? Anh ta tên là Tiêu Viễn, là đồng đội của anh cả, được anh cả nhờ tới đến Long Hải bảo vệ chúng ta”.
"Vệ sĩ à?"
"He he, có thể nói như vậy”, Tiêu Viễn mỉm cười gật đầu: "Tô Tiểu Manh đúng không? Xin chào, tôi thường nghe anh trai cô nhắc đến cô”.
"Tôi không có anh trai, chỉ có chị gái”, Tô Tiểu Manh lạnh lùng nói.
"Tiểu Manh!" Tô Ngọc cau mày: "Nếu em nói vậy nữa chị sẽ giận đấy!"
Tô Tiểu Manh liếc nhìn Tô Ngọc, mím môi không nói thêm gì nữa.
"Tiểu Manh, sau này Tiêu Viễn sẽ sống ở nhà...”
"Cái gì? Anh ta sẽ sống ở nhà chúng ta hả?" ánh mắt Tô Tiểu Manh mở to: "Không được!"
"Tại sao không được? Anh ta ở đây là để bảo vệ chúng ta, nếu em còn có ý kiến, chị sẽ để anh ta kè kè bên cạnh em, theo em đi học".
"...”
"...”
Không chỉ Tô Tiểu Manh sững sờ, mà ngay cả Tiêu Viễn cũng không nói nên lời, kè kè bên cạnh? Đi học? Gì đây? Muốn anh đây dạy em học nữa luôn đúng không? Mẹ kiếp!
"Không, em không muốn anh ta đi học với em, em còn biết võ, không cần anh ta đi theo bảo vệ!" Tô Tiểu Manh lớn tiếng phản đối: "Vả lại, chưa chắc anh ta đã đánh lại em!"
Tiêu Viễn nhìn dáng vẻ kích động của Tô Tiểu Manh, không khỏi bật cười.
"Anh cười cái gì!" Tô Tiểu Manh tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Viễn: "Muốn so tài thử không? Nếu anh mà thua thì phải cút ngay!"
"Tiểu Manh, cẩn thận lời nói? Đừng gây chuyện!" Sắc mặt Tô Ngọc tối sầm.
Thấy chị gái tức giận, Tô Tiểu Manh hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Viễn, không dám nói thêm gì nữa.
"Tiêu Viễn, đừng so đo với con bé nhé, cứ ngồi tự nhiên đi, tôi đi lên thay quần áo trước”, Tô Ngọc nói với Tiêu Viễn.
"Được”.
Lúc Tô Ngọc lên lầu, Tô Tiểu Manh đột nhiên lại nhảy dựng lên: "Thằng nhóc kia, tôi hỏi anh có dám so tài với tôi hay không?"
"Tôi không thích bắt nạt trẻ con”.
"Cái gì? Anh nói tôi là trẻ con hả? Tôi nhỏ chỗ nào?"
Ánh mắt Tiêu Viễn liếc qua ngực Tô Tiểu Manh, vẻ mặt tinh quái: “Hoa sen nhỏ vừa mới nảy mầm, trên hạt sen có hai vết sưng nhỏ… Chỗ nào cô cũng nhỏ”.
Tô Tiểu Manh chú ý tới ánh mắt của Tiêu Viễn, khi nghe lời anh nói liền tức giận: "Đồ biến thái, anh nói gì hả?”
Ngực nhỏ chính là vết thương lòng của Tô Tiểu Manh, cô ấy thường xuyên vì chuyện này mà khổ não, bây giờ bị Tiêu Viễn miêu tả thành hạt sen làm sao có thể không tức giận?
"Đừng kích động, trứng luộc rất ngon, ngon hơn trứng ốp la đúng không?"
Tô Tiểu Manh hoàn toàn nổi giận, đá về phía Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn né sang một bên, hơi ngạc nhiên, cô gái này thật sự biết võ à?
"Cô đã tập Taekwondo à?"
"Ha ha, sợ đúng không? Muộn rồi!" Đòn tấn công của Tô Tiểu Manh càng thêm ác liệt.
Bang bang bang.
Đá trước, đá sau, đá bên hông, xoay người đá bên hông, xoay người đá 360°...
Hai cái chân to trắng nõn của Tô Tiểu Manh bộc phát ra sức mạnh kinh ngạc... Nhưng điều khiến cô ấy sốc là cho dù có tung ra bao nhiêu đòn, tốc độ và góc độ kỳ lạ ra sao cũng không thể làm tổn thương đối phương!
"Tốc độ vẫn còn quá chậm, nếu cô di chuyển bằng lực bàn chân sẽ nhanh hơn một chút đấy!"
Tô Tiểu Manh trong tiềm thức làm theo phương pháp mà Tiêu Viễn nói, tốc độ quả thực nhanh hơn rất nhiều, công kích và phòng ngự linh hoạt hơn!
"He he, tốt, trẻ con dễ dạy!"
"Hừ!"
Tô Tiểu Manh khịt mũi lạnh lùng, không thấy cảm kích, lại thêm một cú đá cao đá về phía cổ Tiêu Viễn.
Bịch.
Tay trái Tiêu Viễn nắm chặt mắt cá chân của Tô Tiểu Manh, cảm giác trong lòng bàn tay trơn mịn khiến anh không nhịn được bóp nhẹ lần nữa, cảm giác thật thích.
"Anh buông tôi ra... Biến thái!"
Chỉ có một chân Tô Tiểu Manh được đứng trên mặt đất, cô ấy tức giận hét lên.
"Nếu cô không bắt nạt tôi nữa, tôi sẽ buông tay”, Tiêu Viễn mỉm cười, ánh mắt ngước lên dọc theo đôi chân to trắng nõn... Thật không may, cô ấy mặc quần short chứ không phải váy ngắn!
Khi Tô Tiểu Manh nghe thấy lời này suýt chút nữa đã nghiến bể răng mình, đúng là không biết xấu hổ? Hai người chúng ta ai bắt nạt ai kia chứ?
"Anh có buông hay không?"
"Không buông thì cô định cắn tôi à?" Tiêu Viễn tiếp tục trêu chọc cô gái.
“Muốn chết à?”
Tô Tiểu Manh khẽ quát, chân trái chống đỡ cơ thể đạp mạnh, cơ thể bay lên không trung đá về phía Tiêu Viễn.
Trong mắt Tiêu Viễn lóe lên vẻ hài lòng, buông mắt cá chân của Tô Tiểu Manh ra, lùi lại vài bước, người kia cũng vững vàng đáp xuống đất.
"Dừng lại, đừng đánh nhau!"
"Anh nói không đánh thì không đánh hả?"
"Nếu cô lại ra tay nữa thì tôi sẽ đi nói với chị gái cô để tôi đi theo kè kè bên cạnh bảo vệ cô tới trường”.
"Anh... Đồ hèn hạ!" Tô Tiểu Manh phẫn nộ, nhưng không dám làm thêm bất kỳ động tác nào nữa.
"Ha ha ha!"
Tiêu Viễn cười đắc ý, cô gái, anh đây còn không trị được cô chắc?
"Hai người nói chuyện gì thế? Sao trông vui vẻ vậy?"
Tô Ngọc đi từ trên lầu xuống, lúc này đã thay một bộ quần áo trong nhà, tỏa sức hấp dẫn khác thường.
"He he, tôi và Tiểu Manh đang nói chuyện về trường học!" Tiêu Viễn mỉm cười, cố ý liếc nhìn Tô Tiểu Manh: "Tôi bảo con bé tôi cũng muốn trở về khuôn viên trường trải nghiệm một phen”.
Sắc mặt Tô Tiểu Manh thay đổi, người này... thật không biết xấu hổ?
“Ồ? Vậy ư? Thật ra tôi cũng có ý tưởng này, thương trường như chiến trường, tuy không có khói súng nhưng cũng rất tàn khốc... Bản thân tôi cũng không có gì, lo lắng lớn nhất chính là an toàn của Tiểu Manh...”
"Quả nhiên là như vậy, hiện nay, vì lợi nhuận, người ta có thể làm bất cứ chuyện gì, bắt cóc người nhà vân vân, là thủ đoạn bình thường...”, Tiêu Viễn ở bên cạnh, vẻ mặt tán thành, liên tục gật đầu.
Tô Tiểu Manh trừng mắt nhìn Tiêu Viễn bằng ánh mắt giết người, tên này... Rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?
Khi Tiêu Viễn nói lời này, Tô Ngọc càng ngày càng lo lắng: "Tiêu Viễn, anh bằng lòng đến trường bảo vệ Tiểu Manh sao?"
“Ư!”
Sắc mặt Tô Tiểu Manh lại thay đổi, cô ấy biết chỉ cần Tiêu Viễn đồng ý, vậy thì chị gái cô nhất định có thể sắp xếp tên này vào trường học!
Cô ấy quay đầu nhìn Tiêu Viễn, thấy Tiêu Viễn đang nhìn mình đầy vẻ đắc ý, chuyện này khiến cô ấy lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, khốn kiếp, sớm muộn gì cũng cho anh biết tôi lợi hại như thế nào!
Tuy nhiên, bây giờ cô ấy thật sự không dám đắc tội Tiêu Viễn, vì sợ anh chàng này sẽ nói 'Được thôi, tôi sẵn sàng đi học', sau đó cuộc sống tốt đẹp của cô ấy sẽ coi như xong đời, một số bí mật nhất định sẽ bị vạch trần đưa ra ánh sáng!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!