Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Viễn ngậm tăm xỉa răng rồi ra khỏi nhà ăn.
“Anh Viễn, sao nào? Em không lừa anh phải không? Chất lượng mỹ nữ của chúng ta rất đỉnh phải không?” Đinh Lực đi theo sau lưng anh như một cái đuôi.
“Cũng bình thường thôi.” Tiêu Viễn bắt bẻ: “Tiêu chuẩn của tôi tương đối cao đấy, dù sao thì người xung quanh tôi đều là mỹ nữ cực phẩm, cậu hiểu mài”
Đỉnh Lực nghe vậy, âm thầm khinh bỉ, cũng không biết hồi nấy ai suýt chút nữa rớt nước miếng xuống đĩa, lúc thì nói người này ngực to, eo nhỏ, khí chất tốt, lúc thì nói mông đùi săn chắc khá tốt... suýt chút nữa thì rớt con mắt ra ngoài rồi!”
“Làm sao? Có phải thấy tôi đang khoác lác không? Tôi hỏi cậu, sếp Tô có phải là cực phẩm không?” Tiêu Viễn nghiêng đầu, hỏi một câu.
“Cực phẩm!" Nghĩ tới Tô Ngọc, Đinh Lực mạnh mẽ gật đầu.
“Trợ lý Tân, có phải cực phẩm không?”
“Cực phẩm!" Đinh Lực lại gật đầu, dù trợ lý Tân không đẹp bằng sếp Tô nhưng cũng đẹp hơn những người đẹp khác rất nhiều, nhất là vóc dáng và khí chất... Cô ấy tuyệt đối là cực phẩm!
————
“Em gái sếp Tô, Tô Tiểu Manh có phải là cực phẩm không?”
“Cực phẩm!”
“Đồng Nhan ở bộ phận nhân sự có phải là cực phẩm không?”
Trước mắt Đinh Lực hiện ra gương mặt xinh đẹp và bộ ngực to tròn của Đồng Nhan, không khỏi nuốt nước miếng: “Cực phẩm!”
“Chết tiệt! Đừng có bỉ ổi như vậy được không?” Cô ấy không phải là người cậu có thể tơ tưởng tới!” Tiêu Viễn gõ đầu Đinh Lực một cái, tức giận nói.
“Vâng vâng, em hiểu mà, cô ấy là người được anh Viễn thích!” Đinh Lực vội vàng gật đầu.
Tiêu Viễn liếc cậu ta một cái, nói cái gì vậy chứ!
“Được rồi, bớt nói chuyện vớ vẩn đi, anh giao cho cậu một nhiệm vụ!”
“Anh Viễn, nhiệm vụ gì vậy?” Đinh Lực trở nên nghiêm túc, vội vàng hỏi.
Tiêu Viễn ngó trái ngó phải, nắm lấy bả vai Đinh Lực, thì thầm.
“Hả?”
Đinh Lực nghe xong, hai mắt trợn to, đây là muốn làm gì chứ!
“Còn nhớ những gì tôi nói trong phòng giám sát tối hôm qua không?”
“Có nhớ, anh nói góc chết và quỹ đạo chuyển động gì đó...”
“Phải!” Tiêu Viễn gật đầu.”
“Nhưng, anh Viễn, em không biết gắn!”
“Mẹ kiếp, cậu không biết gắn thì không thể tìm một công nhân tới gắn sao? Nhớ kỹ, chuyện này phải làm vào.
ban đêm, đừng để người khác chú ý!”
“Dạ.” Đinh Lực gật đầu, vẫn không nhịn được hỏi: “Anh Viễn, anh định làm gì vậy?”
Khoé miệng Tiêu Viễn cong lên: “Câu cá!” “Câu cá?”
Đỉnh Lực hoài nghi, nhìn xung quanh một lát, công ty không có ao cá, câu cá kiểu gì chứ?
“Đúng, những việc khác chớ hỏi nhiều, cứ làm theo. lời tôi nói là được.” Tiêu Viễn võ bả vai Đinh Lực: “Làm xong chuyện này là cậu lập được công lớn rồi!”
“Được, anh Viễn nói gì thì em làm theo vậy, dù sao thì anh cũng không hại em.” Đinh Lực nghiêm túc nói.
Tiêu Viễn cười một tiếng, móc điếu thuốc ra, vứt cho. Đỉnh Lực một điếu: “Ừ, mua dụng cụ xong, tôi sẽ vẽ bản vẽ cho cậu, tìm cơ hội thích hợp rồi gắn lên!”
“Vâng!” “Làm sớm vào, đừng ngâm quá lâu.” “Em biết rồi, chiều nay em sẽ đi làm ngay!”
Tiêu Viễn gật đầu, móc ra một tấm thẻ: “Bên trong có một trăm ngàn tệ, mật khẩu là 123123, cầm lấy mà đi mua dụng cụ.”
Đinh Lực nhận lấy: “Yên tâm đi anh Viễn, em sẽ làm xong.”
“Đi đi” Đỉnh Lực cầm thẻ, xoay người rời đi.
Tiêu Viễn nhìn bóng lưng Đinh Lực, hé mắt, chuyện này tối hôm qua anh mới nhớ ra, máy nghe lén bị phát hiện, đối phương nhất định sẽ nhận ra, vậy có khi nào bọn họ sẽ có hành động tiếp theo không?
Thế nên, anh muốn chuẩn bị trước, lỡ như đối phương thật sự có hành động gì vậy thì sẽ có một chút thu hoạch nào đó!
Đối với anh, nếu người lắp máy nghe lén và người gửi thư uy hiếp không phải cùng một người thì độ nguy hiểm của người trước cao hơn người sau!
Ngoài công ty, bên phía biệt thự anh cũng đã sắp xếp xong xuôi, tránh lại bị người khác lợi dụng!
“Phì.” Tiêu Viễn nhổ tăm xỉa răng ra, đi xung quanh công ty một vòng rồi trở lại phòng làm việc mở máy tính ra chơi trò chơi...
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay lúc Tiêu Viễn đang đánh boss, một bảo vệ hoảng hốt chạy vào.
“Trưởng, trưởng phòng Tiêu, không xong rồi!”
“Hô bậy hô bạ gì thế? Tôi mới không xong đây này!” Tiêu Viễn ngẩng đầu, tức giận nói.
“Không, không phải, xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Viễn cau mày, bỗng đứng dậy: “Phi Ưng Bang tới trả thù sao?”
“Không, không phải...”
“Mẹ nó, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Viễn nổi giận, suýt chút nữa cầm gạt tàn trên bàn đập vào đầu người nọ.
“Có người đánh tới rồi!"
“Cái gì? Đánh tới đây á?”
Tiêu Viễn nghe lời này, không hỏi nhiều nữa, nhanh chóng bước ra ngoài.
Ngay lúc anh còn cách xa cửa công ty, một giọng nói tức giận truyền tới: “Bọn mày dựa vào đâu mà ngăn cản tao? Còn tiếp tục cản tao, yên thật sự sẽ không khách sáo nữa đâu!”
“Cản hắn lại, đừng để hắn vào, trưởng phòng Tiêu sắp tới rồi!" Lại một giọng nói vang lên.
“Tao muốn gặp quản lý của bọn mày, rõ ràng bọn mày nói là muốn tuyển người, bây giờ tao tới, bọn mày lại không cho tao vào là sao? Chơi tao sao? Tránh ral”
“Mọi người, mau cản hắn lại.” Rầm rầm rầm...
Ngay sau đó, một tiếng rên rỉ truyền tới, chỉ thấy vài bảo vệ bị đánh bay ra ngoài, đồng loạt ngã xuống đất, đau lên mức kêu lên.
“Hừ, dựa vào bọn mày mà cũng muốn cản tao sao? Còn cản nữa, tao sẽ đánh bọn mày!”
Một thanh niên thân hình cường tráng loạng choạng đi từ ngoài vào, anh ta siết chặt nắm đấm, vẻ mặt hung dữ, gào lên với bảo vệ dưới đất.
Chiếc áo vest đen nhỏ nhắn được những cơ bắp vạm vỡ căng ra, như thể sắp bung ra bất cứ lúc nào, tạo cho người ta một ấn tượng thị giác vô cùng mạnh mẽ!
Đến cả Tiêu Viễn cũng nheo mắt, sau đó ngửa đầu lên trời, mẹ nó, tên này từ đâu chui ra vậy, trông như một con gấu nâu đang đứng thẳng?
“Cản hắn lại, không được để hắn xông vào, nếu không thì chúng ta sẽ bị đuổi hết đấy!”
Một bảo vệ bò dậy, nghiến răng hét lên.
Những bảo vệ khác cũng nén đau bò dậy, chắn đường của thanh niên.
“Vẫn ngăn cản tao... Được, vậy tao đánh bọn mày!”
Thanh niên nổi giận, túm cổ áo một bảo vệ, định vật anh ta xuống. _
“Dừng tay!
Tiêu Viễn lên tiếng đúng lúc này, nhanh chóng bước tới cửa.
“Trưởng phòng Tiêu!”
Đám bảo vệ thấy Tiêu Viễn đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả cung kính chào hỏi.
*“Ừ” Tiêu Viễn gật đầu, ngẩng đầu nhìn tên to con cao chừng hai mét: “Buông cậu ấy ra, có chuyện gì thì cứ nói với tôi!"
“Anh là quản lý của bọn họ sao?” Thanh niên ấp úng hỏi.
“Đúng vậy, tôi là quản lý của bọn họ, cũng là trưởng phòng của bộ phận an ninh!”
Thanh niên nhìn Tiêu Viễn một hồi, buông người bảo vệ trong tay ra, gật đầu: “Được, vậy tôi nói chuyện với anh”
“Anh muốn nói cái gì?"
“Tôi muốn đến xin làm bảo vệ!”
Tiêu Viễn nghe vậy, phì cười, tới đây làm bảo vệ mà lại đánh nhau?
“Anh cười cái gì? Anh đang chê cười tôi sao?”
“Không phải, anh tên là gì?” Tiêu Viễn cười hỏi.
“Tôi tên Lý Ham Hậu, mẹ tôi và người trong làng thường gọi tôi là Đại Ham." Thanh niên gãi đầu.
Nghe thấy cái tên này, không chỉ Tiêu Viễn mà những bảo vệ khác cũng cảm thấy kỳ lạ, Lý Ham Hậu? Đại Ham? Tên này nhìn trông có vẻ khờ khao!
“Đại Ham, ai nói với anh là chúng tôi đang tuyển bảo vệ vậy?”
“Bác sĩ Hoa nói với tôi, bà ấy bảo tôi đi thử xem sao..." Lý Đại Ham nhếch mép: “Mẹ tôi nói, ai gọi tôi là Đại Ham thì người đó chính là bạn, thế nên tôi sẽ nhận người bạn này!”
Tiêu Viễn cười: “Được, vậy chúng ta là bạn, anh biết làm gì?”
“Tôi biết săn thú."
'Tiêu Viễn dở khóc dở cười: “Đại Ham, đây là công ty, không cần thợ săn.”
“Vậy tôi sẽ giữ cửa, tôi nhất định sẽ không để cho ai xông vào công ty.”
“Vậy nếu có người muốn xông vào thì sao?”
“Thì tôi sẽ đánh hắn.” Lý Ham Hậu giơ nắm đấm lên: “Ai vào, tôi đánh người đó!”
*À, vậy bọn họ vừa nãy đã cản anh, không cho anh vào đúng không?"
Lý Ham Hậu nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Đúng, nhưng tôi phải gặp quản lý, tôi muốn làm bảo vệ ở đây”
Đám bảo vệ vốn vẫn còn đang tức giận, lúc này cũng đều dở khóc dở cười, bọn họ lắc đầu, cũng đã nhận ra tên to con này hình như bị thiếu dây thần kinh, không thể nào so đo với anh ta được!
“Tại sao anh lại muốn làm bảo vệ?”
“Vì bác sĩ Hoa nói, tiền lương chỗ bọn mày rất cao...”
“Được rồi.” Tiêu Viễn không biết làm sao, đành gật đầu: “Đúng là chúng tôi đang tuyển bảo vệ, nhưng không phải hôm nay mà là ngày kia.”
“Quản lý, vừa nãy anh đã nói là chúng ta là bạn, vậy mà không thể giữ tôi lại sao?” Lý Ham Hậu hơi nóng nảy.
Tiêu Viễn không nhịn được cười, ai bảo tên này thiếu dây thần kinh chứ, vừa rồi còn gài bẫy anh!
“Tôi có thể giữ anh lại, nhưng anh đã xông vào công ty, còn đánh bọn họ, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”
Lý Ham Hậu nhìn đám bảo vệ, ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất: “Vậy thì cho bọn họ đánh tôi mấy phát, chỉ cần không đánh vào mặt là được, nếu không mẹ tôi nhìn thấy lại giận mất.”
Đám bảo vệ nhìn động tác của anh ta, tất cả đều phì cười, người này đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu!
“Đánh anh cũng được, nếu anh có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ cho anh làm bảo vệ, thế nào?” Ánh mắt Tiêu Viễn dừng lại trên những vết chai ở tay Lý Ham Hậu, trong lòng khẽ run lên, nói.
“Anh nói thật sao? Không lừa tôi chứ?”
“Thật, không lừa anh đâu!” Tiêu Viễn gật đầu, chỉ đám bảo vệ: “Bọn họ có thể làm chứng!”
“Được!” Lý Ham Hậu hưng phấn nắm chặt tay, nhưng rất nhanh chóng lại trở nên đau khổ: “Nhưng nếu tôi đánh anh bị thương thì phải làm sao? Tôi không có tiền bồi thường cho anh đâu.”
Tiêu Viễn cười nhạt: “Đánh bị thương cũng không cần anh phải đền tiền!”
“Vậy được, nhận cú đấm của tôi đi!" Lý Ham Hậu nói xong, hét lớn một tiếng, cơ bắp căng lên, đấm về phía Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn nhìn nắm đấm đang đánh tới, không hề né tránh mà đồng thời đấm ra một cú, lấy cứng đối cứng!
Bốp!
Hai năm đấm một lớn một nhỏ va chạm vào nhau, phát ra âm thanh nặng nề.
Tiêu Viễn chỉ cảm thấy nắm tay tê rần, lui về phía sau một bước, loại bỏ lực phát ra từ nắm đấm, trong lòng kinh ngạc, tên này khỏe thật đấy!
Còn Lý Ham Hậu cũng lùi về phía sau, trên gương mặt thật thà của anh ta lộ ra vẻ hưng phẩn, trong miệng phát ra tiếng gầm rũ của dã thú, ngay sau đó lại đấm ra một cú.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!