“Ở đây nhiều bảo vệ như vậy, còn bị lắp máy nghe lén một cách thần không biết quỷ không hay, bộ phận an ninh đúng là càng ngày càng lười biếng, cũng nên nhân cơ hội này dạy bảo lại một phen!” Tô Ngọc nói xong, chú ý đến vẻ mặt Tiêu Viễn: “Sao vậy? Anh không muốn làm trưởng bộ phận an ninh à?”
“Khụ, không phải, tôi chỉ cảm thấy tôi làm trưởng phòng sẽ có nhiều người không thuận theo?” Tiêu Viễn làm ra vẻ khó xử, nhưng trong lòng lại vui vẻ, trưởng phòng chính là cấp trên của chủ quản đấy!
“Không thuận theo?”
“Đúng vậy, tôi mới đến công ty hai ngày, vẫn chỉ là vệ sĩ của cô mà thôi, bây giờ đến bộ phận an ninh với tư cách trưởng phòng, người trong bộ phận an ninh có thể chấp nhận ư? Không nói đến người khác, chắc chắn chủ quản Lưu sẽ không thuận theo!” Tiêu Viễn hiểm ác nói.
Tô Ngọc suy nghĩ, ngón tay như ngọc, gõ nhẹ lên bàn, giọng nói ôn hoà mà bá đạo: “Ai không hài lòng, có thể rời khỏi công ty!"
Tiêu Viễn cười, được rồi, nắm quyền sinh sát trong tay, mai kia tàn sát hết những con chó không thuận theo.
“Tiêu Viễn, chuyện ở bộ phận an ninh, anh cứ việc bắt tay vào mà làm, tôi sẽ ủng hộ anh vô điều kiện!” Tô Ngọc lộ ra mặt nữ tính mạnh mẽ của mình, khác với bộ dạng trước đó!
Tiêu Viễn nhìn Tô Ngọc xa lạ trước mắt, không khỏi giật mình, sau đó chợt nhận ra, đúng rồi, nếu không có thủ đoạn, sao cô ấy có thể tạo ra công ty lớn như vậy?
Phải biết rằng, thương trường như chiến trường, đây là nơi cá lớn nuốt cá bé, nơi ăn thịt người mà không nhổ xương!
Người phụ nữ này, tuy tính tình không lạnh lùng, cũng không có vẻ ngoài bá đạo, nhưng tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản!
Suy nghĩ một chút, Tiêu Viễn cười nói: "Được rồi, nếu ngay cả thượng phương bảo kiếm mà cô cũng đưa cho tôi, vậy tôi cũng từ chối nữa... sếp Tô, tôi nhận công việc này!”
“Haha, hiện giờ tôi khá tò mò, bộ phận an ninh dưới sự dìu dắt của Binh Vương đặc chủng như anh, sẽ biến thành dáng vẻ gì... tôi rất mong đợi!" Tô Ngọc khẽ cười nói.
Tiêu Viễn nhún vai: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải Binh Vương đặc chủng, tôi chỉ là người nuôi heo mà thôi...”
“Dù thế nào đi nữa, tôi tin anh là người có năng lực!” Tô Ngọc nói xong, nhìn máy nghe lén trên bàn, giọng trầm xuống: “Chuyện máy nghe lén, anh thấy sao?”
Tiêu Viễn cầm máy nghe lén lên, nheo mắt: “Tôi cảm thấy có hai trường hợp, một là người lẻn vào phòng làm việc của cô là cao thủ, có thể tránh thoát khỏi giám sát và tuần tra của nhân viên bảo vệ”.
“Còn trường hợp kia thì sao?”
“Người trong công ty làm việc đó!”
“Cái gì? Người công ty?” Sắc mặt Tô Ngọc thay đổi.
Tiêu Viễn gật đầu: “Đúng vậy, người trong công ty, đều hiểu rõ...
“Điều này không thể nào?”
“Không gì là không thể”. Tiêu Viễn lắc đầu: “Chuyện máy nghe lén, tạm thời đừng truyền ra ngoài, tránh bứt dây động rừng, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi”.
“Được!”
“Bao gồm cả Tần Lan!”
“Chị Lan?” hai mắt Tô Ngọc mở to: “Anh nghỉ ngờ chị ấy à?”
“Trừ cô ra, tôi nghi ngờ tất cả mọi người trong công ty... mà chị ấy là người ra vào phòng làm việc của cô thường xuyên
nhất, cho nên hiềm nghỉ tương đối cao!”
“Không, không thể nào là chị Lan!”
“Sếp Tô, bây giờ chúng ta nói chuyện này cũng vô ích, có thể là không thể nào, không đúng như cô nói, cũng không đúng như tôi nói, tôi sẽ điều tra rõ ràng!” Tiêu Viễn nghiêm túc nói.
Tô Ngọc im lặng mấy giây, chậm rãi gật đầu: “Được, cho. phép anh điều tra, nhất định phải tra rõ!”
“Được
Tô Ngọc nhìn Tiêu Viễn thật sâu, cầm điện thoại trên bàn lên nói: “A lô, chị Lan, đến phòng làm việc của em một chút”.
Chẳng mấy chốc, vang lên tiếng gõ cửa, Tần Lan từ ngoài đi vào: “Sếp Tô, tìm chị có việc gì vậy?”
“Chị Lan, em vừa trao đổi với Tiêu Viễn, để anh ta kiêm nhiệm chức trưởng hận an ninh! Vẫn chưa nói cho phòng nhân sự bên kia biết, chị nói với họ nhé, em phải đến phòng thí nghiệm”.
Tân Lan kinh ngạc nhìn Tiêu Viễn, gật đầu: “Được!”
Ba người trò chuyện vài câu, sau đó Tiêu Viễn và Tần Lan rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Được lắm Tiêu Viễn, đến công ty có hai ngày, đã trở thành lãnh đạo cấp trung rồi, tốc độ này còn nhanh hơn tên lửa!” Vừa ra khỏi cửa, Tân Lan đã yêu kiều cười nói.
“Hì hì, bình thường thôi! Chẳng qua, cho dù em trở thành lãnh đạo cấp trung, chị Lan vẫn là lãnh đạo của em, vẫn có thể dùng quy tắc ngầm như cũ với em!” Trên mặt Tiêu Viễn lộ ra nụ cười xấu xa.
Tân Lan trợn mắt nhìn Tiêu Viễn: “Không có lễ nghỉ gì cả, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến cái gì vậy!”
“Muốn quyền, muốn tiền, muốn phụ nữ!” Tiêu Viễn thành thật nói.
“Quyền, tiền, sắc? Ha ha, suy nghĩ bất chính, sao không suy nghĩ làm thế nào để xây dựng xã hội chủ nghĩa mới nhiều một chút?”
Tiêu Viễn bĩu môi: “Tốt nhất em nên xây dựng bộ phận an ninh cho tốt rồi nói sau, còn chuyện lớn như xây dựng xã hội chủ nghĩa mới, tạm thời chưa đến lượt em nhọc lòng...”
“Được rồi, không lảm nhảm với cậu nữa, tôi sẽ nói cặn kế cho cậu tình hình ở bộ phận an ninh... tôi còn tưởng rằng, cậu phải mất ít thời gian nữa mới được thăng chức, nhưng không ngờ nhanh như vậy”.
Tiêu Viễn sửng sốt, nhìn Tân Lan: “Có ý gì?”
“Trước đây tôi có nói với sếp Tô về tình hình ở bộ phận an ninh, nhưng cô ấy vẫn chưa tìm được người thích hợp... sau đó cậu xuất hiện, chúng tôi đã bàn bạc, để cậu vào bộ phận an ninh! Vốn định để cậu ở đó một thời gian, để hiểu rõ tình hình, nhưng không ngờ cô ấy để cậu đảm nhiệm chức vụ này nhanh như vậy”.
Tiêu Viễn không nói nên lời, mẹ kiếp, hóa ra không phải quyết định tạm thời, mà có tính toán trước! Cho dù có phát hiện ra chuyện máy nghe lén hay không, trưởng bộ phận an ninh vẫn rơi trên đầu mình?
“Sao vậy? Nhìn vẻ mặt này, giống như không hài lòng lắm nhỉ?”
“Không không, em là một tham quan, sao có thể không vui chứ?” Tiêu Viễn cười toe toét, rồi ngẫm nghĩ: “Chị Lan, chị có biết sao sếp Tô lại để em làm trưởng phòng nhanh như vậy không?”
Tân Lan lắc đầu: “Tôi không biết, tôi cũng tò mò, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra à?”
“Đêm qua có trộm đột nhập vào phòng tổng giám đốc”. Khi Tiêu Viễn nói lời này, hai mắt nhìn chăm chăm Tần Lan, muốn tìm ra chút gì đó.
“Trộm?” Vẻ mặt Tần Lan kinh ngạc: “Mất gì?” “Không mất đồ gì cả, cho nên sếp Tô cũng không có ý định
báo cảnh sát”. Tiêu Viễn không nhìn nữa, anh không phát hiện ra điều gì bất thường trên gương mặt Tân Lan.
“Ồ, khó trách sếp Tô lại 'khai đao' với bộ phận an ninh!” Tân Lan chợt hiểu ra, sau đó lạnh lùng nói: “Bảo vệ trong công ty nhiều như vậy, vậy mà vẫn để cho kẻ cắp đột nhập vào phòng làm việc, nên sa thải tất cả bọn họ!”
“Haha, nếu bọn họ bị sa thải hết, chẳng phải em sẽ trở thành tư lệnh trơ trụi sao? Thật ra thì vấn đề của bộ phận an ninh không nghiêm trọng như vậy, trừ bên ngoài có mấy con sâu làm rầu nồi canh, tổng thể khá tốt...”
Tân Lan nghe vậy, cười như không cười nhìn Tiêu Viễn: “Con sâu làm rầu nồi canh? Cậu định làm gì?”
“Quan mới nhận chức có ba đốm lửa, em cũng phải đốt một phen, về phần đốt ai, haha, phải xem ai xui xẻo!” Tiêu Viễn nhếch môi, đứng dậy: “Chị Lan, em nóng lòng muốn đốt lửa
rồi”.
“Được, vậy cậu cứ đi đi, đợi sau khi tôi nói với phòng nhân sự, sẽ đến bộ phận an ninh tìm cậu”.
“Được”. Tiêu Viễn gật đầu, xoay người rời đi.
Tân Lan nhìn bóng lưng Tiêu Viễn rời đi, lộ ra nụ cười: “Hôm qua mới chiếm đoạt phòng làm việc của Lưu Đại Khuê, hôm nay nói hẳn là con sâu làm rầu nồi canh! Haha, Lưu Đại Khuê luôn bá đạo, gặp tên này, coi như xui xẻo tám kiếp!”
Tuy nhiên, khi nghĩ đến Tiêu Viễn nói có kẻ trộm vào văn phòng tổng giám đốc, nụ cười cô ta đột nhiên biến mất, từ từ nheo mắt.
Tiêu Viễn rời khỏi phòng trợ lý, thấy Tô Ngọc không ở phòng bên cạnh, lập tức gọi điện cho cô, giao hẹn với cô về chuyện tên trộm, tránh cho cô lỡ miệng nói ra!
Hơn nữa, anh còn định lấy lý do này, đến bộ phận an ninh đốt cây đuốc đầu tiên.
Gọi điện xong, Tiêu Viễn vừa đi đến bộ phận an ninh vừa ngâm nga một giai điệu, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, mình sẽ là trưởng bộ phận an ninh, thật là vớ vẩn!
Chẳng qua, chỉ cần có thể giúp Tô Ngọc giải quyết phiền phức, đừng nói là trưởng bộ phận an ninh, cho dù là một bảo vệ nhỏ, anh cũng không nói gì!
Lần nữa đứng trước cửa bộ phận an ninh, nhưng tâm tình khác với ngày hôm qua, ngày hôm qua anh là người đứng dưới mái hiên, nhưng hôm nay là 'địa bàn do ta làm chử' đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
“Anh Viễn, anh đến àI”
Khi Tiêu Viễn còn đang than thở về cuộc sống hoang đường, thì cửa bộ phận an ninh mở ra, Đinh Lực bước ra.
“Hả, Đinh Lực, sao cậu lại ở đây?” Tiêu Viễn thấy là Định Lực, mỉm cười.
“Em đi trực”.
“Ồ, vậy cậu đi đi”. Tiêu Viễn gật đầu, sau đó nghĩ đến cái gì đó: “Này, Đinh Lực, bộ phận an ninh không phải có hai tổ luân phiên nhau sao? Hôm nay cậu phải nghỉ chứ?”
Nụ cười trên mặt Định Lực cứng ngắc, miễn cưỡng cười: “Haha, hôm nay tổ không đủ người, em đến thay ca”.
“Thay ca?” Tiêu Viễn nhíu mày, nhìn Đinh Lực: “Lưu Đại Khuê sắp xếp à?”
“Vâng, là chủ quản Lưu...
Định Lực còn chưa nói xong, giọng nói của Lưu Đại Khuê từ bên trong vọng ra: “Đinh Lực, sao mày còn không đi trực nhanh lên, lề mề gì ở cửa vậy? Nếu không đi, cẩn thận tao trừ lương mày!”
“Chủ quản Lưu, tôi đi ngay đây!” Đinh Lực nhanh chóng đáp lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh Viễn, em đi trực trước, chờ sau khi tan ca chúng ta nói chuyện tiếp, bữa trưa em mời anh ăn cơm!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!