Trong văn phòng tổng giám đốc, sương khói lượn lờ.
Tô Ngọc nhìn chàng trai đang ngồi thảnh thơi trên sô pha, nhíu mày hỏi: “Anh là chiến hữu của anh trai tôi thật sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi và anh trai cô là chiến hữu cách mạng, anh em vào sinh ra tử đấy!” Tiêu Viễn vừa cười vừa gật đầu, con nhóc này ở ngoài còn xinh hơn trên ảnh!
Da dẻ nõn nà, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, còn có cả… hai ngọn đồi đầy đặn thu hút ánh mắt của anh.
“Tại sao anh trai tôi lại không trở về?”
“Nửa tháng trước, cô gọi điện cho anh cô, bảo là đang gặp chút chuyện muốn anh ta có thể trở về giúp cô… Sau khi nhận được điện thoại của cô, anh ta lập tức xin nghỉ dài hạn với cấp trên nhưng lại không được phê duyệt, vì đang có nhiệm vụ quan trọng cần một Binh Vương như anh ta đi làm”.
Vẻ mặt Tô Ngọc khẽ thay đổi, lo lắng nói: “Nhiệm vụ gì vậy, có nguy hiểm không?”
“Nhiệm vụ tuyệt mật, tôi cũng không biết”.
“Vậy thì khi nào anh ấy mới có thể trở về?”
“Anh ta ra nước ngoài thì ít nhất cũng phải nửa năm đấy!”
“Hả?”
Tiêu Viễn rít điếu thuốc một hơi sâu: “Trước khi anh trai cô đi, anh ta đã nhờ tôi tới giúp cô giải quyết vấn đề, nói đi, cô đang gặp phải chuyện gì?”
Tô Ngọc nhìn Tiêu Viễn với ánh mắt nghi ngờ: “Anh cũng là Binh Vương đặc chủng sao?”
“Không phải, tôi phụ trách công tác hậu cần”.
Advertisement
“Hậu cần? Cụ thể là làm việc gì?”
"Nuôi heo”.
“Cái gì cơ? Nuôi heo?”, Tô Ngọc sững sờ.
“Phải, tôi nói cho cô biết, tôi là chuyên gia nuôi heo trong liên đội đấy, còn lập công nhờ nuôi heo nữa cơ, tôi…”
“Được rồi!” Tô Ngọc không nghe nổi nữa, ngắt lời Tiêu Viễn: “Tôi không cảm thấy một người nuôi heo có thể giải quyết được vấn đề giúp tôi”.
Tiêu Viễn cười nhạt: “Ha ha, cô còn chưa nói cô gặp phải vấn đề gì, làm sao biết tôi không giải quyết được chứ?”
“Vấn đề gì thì tôi tạm thời không thể nói cho anh biết, nhưng tôi có thể nói với anh rằng, tôi cần một người có thể bảo vệ được sự an toàn của cá nhân tôi và em gái tôi, anh chỉ là một người nuôi… phụ trách hậu cần thì không thể nào đủ năng lực bảo vệ chúng tôi được!”
“Ai bảo nuôi heo thì không đủ năng lực bảo vệ các cô chứ? Tôi nói cho cô biết, lúc ấy, liên đội của chúng tôi có một con heo thành tinh, nó nhảy ra khỏi vòng bảo vệ cao gần hai mét, mấy tên Binh Vương … bao gồm cả anh trai cô cũng không thể nào ngăn lại được, kết quả vẫn phải để tôi bắt lại… vậy nên cũng có thể thấy được rằng, kỹ năng của tôi không hề kém anh trai cô!”
Tô Ngọc nhìn Tiêu Viễn khoe mẽ về sự lợi hại của bản thân thì không nhịn được, tay day thái dương, từ khi nào mà anh trai mình trở nên không đáng tin cậy như vậy, sao lại tìm tên này tới đây cơ chứ! Thôi vậy, vẫn cứ làm theo kế hoạch, đi thuê vài vệ sĩ vậy!
“Anh Tiêu, vấn đề của tôi, tôi có thể tự giải quyết được, anh vẫn nên nhanh chóng trở lại quân đội đi”.
Advertisement
“Tôi không về đâu”.
“Tại sao?”
“Tôi bị đuổi rồi”.
Tô Ngọc cạn lời, bị quân đội đuổi rồi sao?
“Vậy sau này anh có dự định gì không?”
“Tôi và anh trai cô là anh em, em gái anh ta cũng là em gái tôi, vậy nên dự định sau này của tôi chính là ở lại thành phố Long Hải một thời gian để giúp cô giải quyết vấn đề”.
Tô Ngọc cảm thấy nhức đầu, đây đâu phải giải quyết rắc rối cho cô, rõ ràng là anh đang mang rắc rối tới cho cô mà!
Nói thật, ấn tượng của cô với Tiêu Viễn cũng không được tốt, hơn nữa, cô còn có một sự hoài nghi rất lớn với năng lực của anh, đến một con heo cũng không nuôi nổi thì làm sao có thể trông chờ anh bảo vệ cô và em gái cô được chứ?
Bây giờ cô đang rất thắc mắc rằng có phải anh trai cô thấy tên này không có nhà để về nên thương hại anh, giới thiệu anh tới đây không? Hay là cô sắp xếp cho anh một công việc?
Cô còn chưa nghĩ ra nên sắp xếp Tiêu Viễn như thế nào thì một trợ lý nữ đi đến: “Sếp Tô, Nhậm Khôn tới rồi!”
Tô Ngọc nhíu mày: “Anh ta tới đây làm gì? Không gặp!”
“Ha ha, tại sao lại trốn tránh không gặp anh thế?”, cửa văn phòng bị đẩy ra, một thanh niên người toàn đồ hiệu, trong tay cầm một đóa hoa hồng bước vào.
“Nhậm Khôn, ai cho anh vào đây?”, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngọc trở nên lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.
“Tiểu Ngọc, mấy ngày không gặp, em lại càng quyến rũ hơn rồi”, đôi mắt thèm khát của Nhậm Khôn ngó qua ngực Tô Ngọc, giơ hoa hồng lên: “Thích không? Tặng cho em đó”.
Tô Ngọc không nhận, giọng điệu lạnh lùng: “Anh tới đây làm gì?”
“Ha ha, anh nghe nói em muốn tìm vệ sĩ nên tới dâng cao thủ cho em này”, Nhậm Khôn nói xong thì vỗ tay hai cái: “Vào đây!”
Nhậm Khôn vừa dứt lời thì một chàng trai dáng người khỏe khoắn, mặc bộ vest màu đen, đeo kính râm bước vào, trông khá đáng sợ.
“Tiểu Ngọc, để anh giới thiệu với em người đàn ông lợi hại này, anh ta đã từng đi nghĩa vụ quân sự ở đại đội đặc chủng Lang Nha… em có biết Lang Nha không? Là đại đội đặc chủng lợi hại nhất được chiếu trên tivi đó, một mình anh ta đánh mười mấy người cũng không có vấn đề gì đâu…” Nhậm Khôn vỗ lồng ngực vạm vỡ của chàng trai, giới thiệu.
“Lang Nha? Ha ha, anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi à?”, không đợi hắn bốc phét xong, một giọng nói châm chọc đã vang lên từ bên cạnh.
Sắc mặt Nhậm Khôn tối sầm xuống, quay đầu lại trừng mắt với Tiêu Viễn: “Thằng kia, mày là ai?”
“Tôi là vệ sĩ của sếp Tô”.
“Vệ sĩ?”, Nhậm Khôn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Tiêu Viễn: “Mày á?”
“Phải, chính là tôi”.
“Mẹ kiếp, con chó con mèo ở đâu ra mà cũng dám tới đây làm vệ sĩ cơ á?” Nhậm Khôn lạnh lùng cười khinh bỉ: “Mày bị loại rồi, mau cút đi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngọc thay đổi, cô định lên tiếng, nhưng lại thấy Tiêu Viễn chậm rãi đứng lên: “Anh… là cái thá gì mà bảo tôi cút?”
Nhậm Khôn đứng ngẩn người ra, sau đó tức giận, mẹ kiếp, một thằng vệ sĩ mà cũng dám nói với hắn như vậy sao?
“A Long, đánh nó cho tôi!”
“Vâng!”
Thanh niên vạm vỡ thấy ông chủ nói vậy thì cất bước tiến lên, chuẩn bị ra tay.
“Dừng lại!”
Tô Ngọc lạnh lùng lên tiếng: “Nhậm Khôn, đây là văn phòng của tôi, không phải chỗ để anh ra oai!”
“Tiểu Ngọc, bây giờ lừa đảo nhiều lắm, em đừng bị mấy thứ chó mèo này lừa gạt! Anh bảo A Long thử hắn, xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh làm vệ sĩ cho em không!”
Tô Ngọc nhìn Tiêu Viễn không nói gì, thật ra cô cũng muốn biết tên này rốt cuộc có tài năng gì hay không.
Bây giờ có bộ đội đặc chủng của Lang Nha gì đó tới làm đá thử vàng, có lẽ có thể giúp cô nhìn ra điều gì đó!
Nhậm Khôn thấy Tô Ngọc không ngăn cản thì rất vui mừng, chỉ cần để A Long thể hiện ra chút thực lực, hạ gục tên ngốc này, vậy hắn có thể ở lại bên cạnh Tô Ngọc rồi… Đến lúc đó, ha ha ha, xem cô làm sao mà thoát khỏi lòng bàn tay hắn được!
Nghĩ vậy, Nhậm Khôn vô cùng phấn khích, vung tay: “A Long, hạ hắn cho tôi!”
Thanh niên vạm vỡ cười một cách dữ tợn, lao về phía Tiêu Viễn, hung hăng đấm cho anh một cú.
“Lang Nha đúng không? Để ông đây đánh cho mày thành Cẩu Nha!”
Ngay khi nắm đấm của thanh niên vạm vỡ sắp đánh vào mặt Tiêu Viễn, anh chuyển động nhanh như chớp và đồng thời tung ra một cú đấm.
Bốp.
Nắm đấm của hai người va chạm trên không trung, phát ra một âm thanh nặng nề.
Giây tiếp theo, thanh niên vạm vỡ kêu lên thảm thiết rồi ngã ngửa ra sau, đập thật mạnh vào người Nhậm Khôn.
“Ai ui… mẹ kiếp, cút ra, đè chết ông đây rồi!”
Nhậm Khôn bị đẩy ngã trên nền đất, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Thanh niên vạm vỡ ôm lấy phần cổ tay bị gãy của mình, nén đau bò dậy, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Viễn đã tràn đầy sợ hãi.
Tiêu Viễn chậm rãi bước tới, giẫm một chân lên người Nhậm Khôn, cúi người hỏi: “Anh Nhậm đúng không? Bây giờ anh nói xem, tôi có thực lực làm vệ sĩ cho sếp Tô chưa?”
“Ai ui… Cái thằng này, mẹ mày…”
Bốp.
Tiêu Viễn tát vào mặt Nhậm Khôn: “Giữ mồm, giữ miệng cho sạch vào, đừng mở miệng ra là mẹ này mẹ kia, đừng nghĩ rằng anh họ Nhậm là có thể thích làm gì thì làm, hiểu chưa?”
Cơn đau như thiêu đốt khiên Nhậm Khôn suýt chút nữa điên lên, hắn đường đường là cậu chủ nhà họ Nhậm, làm gì có người nào dám tát vào mặt hắn như vậy chứ?
“Con mẹ mày…”
Bốp.
Lại một cái tát nữa, nhưng lần này còn mạnh hơn cả lần trước.
“Anh không nhớ được lâu à? Lúc ở nhà, nói chuyện với bố mẹ anh cũng mẹ này mẹ kia à?”
“Mày… thằng này, mày có biết tao là ai không?”, Nhậm Khôn không dám mắng tiếp, tức giận nói.
“Này, anh có thể sáng tạo một chút được không? Đã thời đại nào rồi mà vẫn còn nói câu này? Tôi mặc kệ gia cảnh nhà anh thế nào, cũng mặc kệ bố anh là ai… Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, tôi có đủ thực lực làm vệ sĩ cho sếp Tô không?”
Nhậm Khôn khẽ cắn môi: “Có!”
Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, đầu hàng trước đã!
“Tiêu Viễn, thả anh ta ra đi!”
Tô Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng, với gia cảnh Nhậm Khôn, không thể đắc tội quá sâu.
Tiêu Viễn gật đầu, nhấc chân đang giẫm lên người Nhậm Khôn ra: “Anh Nhậm, có tôi ở đây, sự an toàn của sếp Tô không cần anh phải nhọc lòng nữa! Bây giờ, anh và tên bộ đội đặc chủng Lang Nha của anh… cút đi!”
Nhậm Khôn bò dậy từ dưới đất lên, trừng mắt nhìn Tiêu Viễn, khuôn mặt lộ ra vẻ nham hiểm: “Thằng ranh…”
“Cút!” Tiêu Viễn giơ nắm đấm lên khiến Nhậm Khôn sợ tới mức bỏ chạy.
Đợi sau khi Nhậm Khôn chạy ra khỏi văn phòng, tiếng hét lại truyền đến từ bên ngoài: “Thằng ranh, con mẹ mày, mày cứ chờ đó… ông đây nhất định sẽ giết mày!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!