Trong sân của biệt thự đang có hai người.
Đúng hơn là hai ông lão, và bây giờ họ đang cãi nhau.
“Ông có tí liêm sỉ nào không, nhìn lại xem mình đang làm gì đi? Tôi chưa từng gặp qua hạng người nào không biết xấu hổ như ông, giờ tôi còn thấy mất mặt vì đã quen biết ông đây này.” Một trong hai ông lão thật sự đứng nhổ nước bọt vào mặt đối phương. Dưới ánh đèn phản chiếu, Lâm Trạch Dương còn nhìn thấy chúng tung bay.
Ông lão còn lại cũng không yếu thế, đứng đó phỉ nhổ, “Ông tưởng ông là loại người tốt nào thế? Đừng tưởng tôi không biết ông tặng căn biệt thự này cho Lâm Trạch Dương là vì muốn gặp cậu ta nhiều hơn. Nhưng ông đã từng nghĩ qua chưa? Người có trình độ cao như Lâm Trạch Dương sẽ bị lay động trước căn biệt thự rách này của ông sao?”
“Chẳng liên quan tới ông. Lâm Trạch Dương không thích căn biệt thự này cũng chả sao. Tôi có thể tặng cậu ấy hai căn, ba căn, mười căn. Lâm Trạch Dương tuy là đại tông sư, nhưng cậu ấy cũng là người mà. Đã là người thì phải có nhu cầu sinh hoạt, còn tôi thì có tiền để thỏa mãn những nhu cầu đó của cậu ấy. Bày đặt nói cái gì mà tình bạn giữa quân tử nhẹ như nước, giả vờ cao thượng thế làm gì?” Ông lão nói như muốn văng cả nước mũi ra.
“Ông muốn đánh nhau phải không?” Ông lão kia lấy tay lau nước bọt trên mặt, hai mắt hung dữ trừng lên, đã vậy còn xắn cả tay áo, dáng vẻ như sắp lao vào khô máu.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai.” Ông lão còn lại cũng xắn tay áo lên.
Tất nhiên nếu hai ông lão này chỉ là hai người bình thường thì sẽ chẳng có gì, nhưng mà họ lại là Lão Cố và Lưu Uy.
Hội trưởng hiệp hội võ thuật giống như một Thái Sơn Bắc Đẩu trước mặt mọi người vậy. Bình thường chỉ cần ông ho một tiếng thôi cũng đã khiến toàn bộ hiệp hội run sợ.
Ông vua thế giới ngầm của các thành phố, chỉ cần nói một câu cũng có thể quyết định sống chết của vô số người. Ai biết đến ông ta thì nơm nớp lo sợ như gặp hổ gặp sói, còn người nào chưa biết thì tốt nhất đừng bao giờ tìm hiểu, nếu không có thể sẽ chẳng thể biết được những chuyện nào khác nữa, vì người chết thì làm gì suy nghĩ được đâu.
Địa vị của cả hai người có thể nói là đều ở một cảnh giới khác, thế nhưng lúc này lại giống như hai lão già đãng trí liên tục phỉ nhổ nhau, thậm chí còn định xắn tay áo lao vào khô máu.
Nếu những người khác nhìn thấy chuyện này, có lẽ họ sẽ trừng mắt há hốc mồm. Mà người khiến bọn họ có dáng vẻ như vậy, lại là một thanh niên trẻ tuổi. Thậm chí chỉ vì có thể được ở bên cạnh thanh niên này mà họ sẵn sàng choảng nhau.
Lâm Trạch Dương không nhịn được cười khổ, tiến tới ngăn hai lão già cộng tuổi lại cũng đã hơn trăm kia lại.
“Lâm Trạch Dương, tôi biết cậu không phải là loại người bị vật chất che mờ lý trí mà. Mau tới nói cho lão già Lưu Uy này biết, bảo ông ta đừng hòng dùng tiền bạc để nhục mạ cậu đi.” Lão Cố vẫn còn đang giận, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Lưu Uy nghe Lão Cố nói như vậy, không tránh được cảm thấy có chút thấp thỏm bất an. Nếu Lâm Trạch Dương không có ở đây, chắc chắn ông ta sẽ mở miệng chiến lại liền, nhưng vì đang ở trước mặt anh nên ông ta không dám làm vậy. Dù sao thì Lâm Trạch Dương cũng là tông sư, Lưu Uy cảm thấy khả năng cao anh sẽ không để tâm tới tiền tài ngoài thân thật.
Vậy nên ông ta chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Lâm Trạch Dương, tôi không phải có ý đó. Tôi không định tặng cậu mười căn biệt thự, càng không định nhục mạ cậu đâu.”
“Gì cơ?” Ánh mắt Lâm Trạch Dương đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm Lưu Uy một cách kích động.
Lưu Uy bị hành động này của anh làm cho hoảng sợ, không dám nói nữa. Quả nhiên trước mặt tông sư mà nhắc tới tiền chính là bất kính.
“Ông đừng nói chuyện kiểu không giữ lời đấy. Đã nói sẽ tặng tôi mười căn biệt thự rồi, nếu không đưa thì tôi liều mạng với ông.” Một tay Lâm Trạch Dương ghì lấy bả vai Lưu Uy, nhìn chằm chằm ông ta như muốn nuốt luôn người vào trong bụng vậy.
Lưu Uy không khỏi sững sờ đứng im đó. Dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương nào giống tông sư chứ, bây giờ anh giống một kẻ liều lĩnh yêu tiền như mạng sống hơn.
“Chuyện biệt thự chúng ta nói sau đi.” Bây giờ Lưu Uy đã nhận ra, tông sư Lâm Trạch Dương này và những tông sư trong lời đồn kia không hề giống nhau. Mấy câu gì mà “không đụng khói lửa thế gian” quăng ra chuồng gà được rồi đấy, Lâm Trạch Dương chính là một con sư tử đói đang há to miệng, chỉ cần có người dám đưa đồ là anh dám nuốt hết.
Điều quan trọng hơn nữa là, Lưu Uy phát hiện ra Lâm Trạch Dương cực kỳ vô liêm sỉ. Anh không hề để ý tới thân phận tông sư của mình. Nếu là người khác khi nhận món đồ nào đó sẽ tỏ ra hơi ngại ngùng, còn Lâm Trạch Dương lại không như thế, giống như mọi chuyện xảy ra đều là lẽ đương nhiên vậy.
“Được rồi, nhưng mà ông viết một tờ giấy ghi nợ trước đi.” Lâm Trạch Dương gật đầu, dáng vẻ trông rất khoan dung độ lượng, như thể Lưu Uy đang nợ mình tiền và bây giờ anh đang cho ông ta một cơ hội vậy.
Lần này Lưu Uy tới tìm Lâm Trạch Dương là vì có việc cần nhờ, vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn viết ra một bản ghi nợ giấy trắng mực đen đầu tiên trong đời mình. Chuyện này đúng thật là vô cùng xấu hổ. Dù gì Lưu Uy cũng là ông hoàng thế giới ngầm, bình thường chỉ có người khác ghi giấy nợ với ông ta thôi.
“Lâm Trạch Dương, thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.” Rõ ràng là Lưu Uy đã đưa ra mười căn biệt thự nhưng ông ta vẫn không có đủ tự tin. Đây có lẽ là lần đầu tiên ông hoàng thế giới ngầm trải qua việc này.
Quả nhiên Lâm Trạch Dương trầm ngâm một lát, trông anh không hề vui nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói: “Quên đi, chúng ta cũng có quen biết mà, trước đây tôi cũng từng giúp ông vậy nên thêm lần nữa cũng được.”
Lưu Uy cảm thấy tờ giấy nợ mười căn biệt thự ông ta vừa viết xong kia đem vứt cho chó ăn được rồi. Lâm Trạch Dương thật sự coi mười căn biệt thự đó là quà không cần báo đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!