Người đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là nhân vật phản diện, không phải kẻ giết người, không phải là quỷ hẹp hòi, mà là một người đàn ông một lòng muốn khoe khoang trước mặt phụ nữ, bởi vì loại đàn ông này thường rất liều lĩnh.
Giống như Lưu Lý bây giờ, vì biểu hiện ra cái mặt mạnh mẽ của mình ở trước mặt Lý Tuyết Tình, mà hắn ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì, kể cả giết người. Chỉ cần Lý Tuyết Tình không chịu thua, hắn ta sẽ có thể cứ tiếp tục tàn nhẫn như vậy.
"Nhiều người như vậy à? Ở đây mở tiệc gì thế? Vậy mà không gọi tôi tới? Các người quá là không biết điều." Đột nhiên có một âm thanh vang lên, sau đó có một người nghênh ngang đi vào, đi tới trước mặt Lưu Lý.
Lưu Lý không khỏi sững sờ tại chỗ, bởi vì người xuất hiện trước mặt hắn ta thế mà lại là Lâm Trạch Dương!
Phải biết rằng, Lưu Lý đã để lại hơn mười tên côn đồ đứng canh ở cửa quán bar rồi, vừa rồi bên ngoài không có bất kỳ thanh âm nào vang lên, càng không có người vào trong thông báo, Lâm Trạch Dương thế mà lại cứ như vậy đã xuất hiện rồi.
Lần trước Lưu Lý đã cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng mấy vệ sĩ của mình đứng ở đó, nhưng Lâm Trạch Dương lại có thể lặng yên không một tiếng động mà đến gần bên cạnh mình!
Chẳng qua, khóe miệng Lưu Lý không khỏi nhếch lên, ánh mắt nhìn vào Lâm Trạch Dương tràn đầu ý nhìn từ trên cao xuống, nói: "Lâm Trạch Dương! Mày quả nhiên đã xuất hiện! Tao đã chờ mày lâu lắm rồi đấy!"
Đôi mắt của Lâm Trạch Dương trừng lớn, sau đó thân thể không khỏi lui về phía sau vài bước, bộ dáng rất là sợ hãi.
"Ha ha." Lưu Lý cười rất ngang ngược, tựa hồ đã cười đến khàn cả tiếng, Lâm Trạch Dương sợ hãi, mình còn chưa ra tay mà Lâm Trạch Dương đã sợ hãi,
"Chẳng lẽ mày thích tao à, tao trịnh trọng tuyên bố nhé, tao - Lâm Trạch Dương chỉ thích phụ nữ thôi. Mày cũng không nên có bất kỳ ảo tưởng gì với tao! Tao không phải loại người như thế!” Lâm Trạch Dương vội vàng bày ra vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Lưu Lý.
Lưu Lý không khỏi đứng ngốc tại chỗ, mạch não của tên này có kết cấu là gì thế? Với trường hợp như bây giờ, làm sao mà hắn có thể nghĩ đến mấy cái thứ như vậy cơ chứ?
"Mày… Mày…" Lưu Lý bị hắn làm cho tức giận đến nỗi nói cũng không nói nên lời, tâm trạng tốt lúc vừa nãy đã tan thành mây khói rồi không biết bay đi đâu, người này thật sự quá… Phiền lòng mà!
Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu chặt mày, sau đó nói với Lưu Lý: "Tao biết mày rất thích tao, tao cũng không khinh thường những người như may, nhưng giữa chúng ta không có khả năng đâu, mày đừng có hi vọng gì nữa, đừng dùng ánh mắt u oán như vậy nhìn tao, tao sẽ không bởi vì thương hại mày, mà thay đổi tâm ý của tao đâu.”
Bộ dáng hiện tại của Lưu Lý quả thật có vài phần u oán thật.
Kết quả là, tất cả những người mà Lưu Lý không khỏi dùng những ánh mắt giống nhau mà nhìn về phía Lưu Lý.
"Nghe tao giải thích đã, không phải như vậy! Không phải như vậy đâu..." Lưu Lý vội vàng muốn giải thích, nhưng hắn ta càng nói thêm, ánh mắt người khác nhìn về phía hắn ta dường như lại càng khác thường.
"Biết rồi, biết rồi, mày không cần phải giải thích đâu, loại chuyện như này tao biết là cho dù có xảy ra ở trên người của ai thì cũng sẽ phủ nhận thôi, chúng tôi hiểu được mà." Trên mặt Lâm Trạch Dương lộ ra vẻ mặt "Tao hiểu mày ngại thừa nhận mà", còn gật đầu không ngừng với Lưu Lý.
Lưu Lý cảm giác được lồng ngực rất tức tối, suýt chút nữa đã phun một ngụm máu tươi ra, chết tiệt! Mình đến tìm Lâm Trạch Dương để gây phiền phức cơ mà, bây giờ Lâm Trạch Dương làm cái gì cũng không sai, mà đã làm mình tức giận thành bộ dáng này rồi? Nói ra ngoài sẽ có ai tin!
"Đập chỗ này cho tao." Lưu Lý cảm thấy nếu mình còn có một chút tiếp xúc nào với Lâm Trạch Dương, hắn ta sẽ tức chết mất.
Mọi người nghe vậy, đã chuẩn bị ra tay.
Lâm Trạch Dương tiến về phía trước một bước, nói: "Hình như tao vừa mới cho mấy người một cảm giác, khiến mấy người cho rằng tao rất dễ nói chuyện. Thành thật mà nói, tao không phải là người tốt bụng đâu, vì vậy bây giờ tao muốn nói với mấy người rằng, nếu ai dám di chuyển một thứ gì đó ở trong quán bar này, thì đừng trách tao không nể mặt.”
“Lâm Trạch Dương! Mày cho rằng mình rất lợi hại à? Hừ! Tao biết rằng mày đánh nhau rất khá, nhưng thế thì sao chứ? Hôm nay tao còn dẫn theo người tới. Người này đã ba lần giành quán quân tán đả ở trong thành phố của chúng ta, anh ta chỉ cần dùng nửa ngón tay là có thể giết chết mày rồi."
Lúc Lưu Lý nói chuyện, đã có một người đàn ông với dáng người không tính là cao lớn, nhưng lại có cơ bắp vô cùng chắc chắn bước ra. Người đàn ông này có ánh mắt sắc bén, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách rất mạnh.
Người đàn ông này nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, sau đó từng bước từng bước đi về phía Lâm Trạch Dương, bước chân của anh ta rất nhanh nhẹn, thân thể đang tiến về phía trước, đồng thời cũng không ngừng biến hóa vị trí, làm cho người ta không biết được bước tiếp theo của anh ta sẽ xuất hiện ở nơi nào.
"Một quyền, anh ta chỉ cần một quyền là có thể K.O mày rồi, Lâm Trạch Dương mày sẽ phải ngã xuống…" Lưu Lý còn chưa nói xong.
"Mày cứ lắc qua lắc lại để làm gì? Không mệt sao? Mày không mệt thig tao nhìn cũng hoa mắt mà, cho nên, mày vẫn nên ngã xuống đất đi." Lâm Trạch Dương vừa lắc đầu, vừa chán ghét nhìn thoáng qua cái người gọi là đã giành quán quân tán đả ba lần có thể trong một quyền mà đánh cho mình ngã xuống đất kia.
Phanh!
Đường đường là quán quân tán đả lập tức bay ngược mà đi, đầu đập vào vách tường, hôn mê tại chỗ.
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau đó, Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía đám người của Lưu Lý: "Đúng rồi, chúng ta vừa mới nãy đã nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, tao đang nói mấy lời hung ác với các người. Mấy người thật sự là không nên làm bậy, nếu không tao sẽ ra tay thật đấy.”
Khóe miệng Lưu Lý không khỏi giật giật, anh à, anh đã ra tay rồi đó, bây giò mới nói mấy lời này có phải là hơi muộn rồi không?
Lưu Lý thật sự đã bị Lâm Trạch Dương làm cho kinh hãi, trái tim bây giờ còn đang đập loạn xạ này. Chẳng qua là, sự chuẩn bị của Lưu Lý hôm nay cũng coi như là đầy đủ, mang đến không ít kẻ mạnh.
"Lâm Trạch Dương, tao không tin là mày lại mạnh đến vậy, một mình không làm gì được mày, vậy thì mười người lên, mười người cũng không được thì hai mươi người lên, tao có mệt cũng phải làm mày mệt chết."